Lương Tư Nguyệt lắc đầu, giọng hơi nghẹn ngào, thỏ thẻ nói với anh chỉ là lúc quay chụp gặp bế tắc, bị đạo diễn mắng một trận, thực ra vốn cũng không có gì, hôm qua ngủ một giấc tiêu hoá hết rồi, nhưng nháy mắt nhìn thấy anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức, vậy nên mới không khống chế được cảm xúc.
"... Nhưng anh đừng lo lắng, em sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại." Cô nói.
Liễu Du Bạch khẽ cười một tiếng: "Không cần anh hỗ trợ?"
"Anh hỗ trợ thế nào? Lại ném tiền vào sao?" Lương Tư Nguyệt cũng cười, giơ mu bàn tay lau nước mắt, đổi được một tiếng "chậc" như ghét bỏ của Liễu Du Bạch, duỗi tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà nhét vào tay cô.
"Nếu em cảm thấy cần phải làm vậy..."
Lương Tư Nguyệt vội nói: "Không cần. Em có thể, hoàn toàn có thể, nếu không chẳng lẽ phải dựa dẫm anh cả đời hay sao?"
Liễu Du Bạch cười nói: "Cũng không phải không được."
"Năng lực nghiệp vụ của em không có kém tới vậy đâu." Dù cho khóc thảm thiết đến thế nào đi chăng nữa, không thể vứt bỏ lòng tự tôn về kỹ năng chuyên môn được.
Không lâu sau, Liễu Du Bạch thấy cô đã dần hô hấp bình thường lại, cúi đầu nhìn nhìn, hỏi cô: "Ổn rồi à?"
Lương Tư Nguyệt gật đầu.
Liễu Du Bạch cười, "Cảm xúc của em qua nhanh thật. Anh còn đang định nếu em còn thấy khó chịu sẽ dẫn em đi xem rùa biển..."
Hai mắt Lương Tư Nguyệt sáng lên, "Bây giờ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/andersen-cua-toi/2733882/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.