8
Đúng như Tống Hành Vân đã nói, sau đó một thời gian dài ta không còn thấy hắn, bặt vô âm tín, như thể hắn đã tan biến khỏi thế gian.
Hè qua thu đến, đây đã là mùa thu thứ hai kể từ khi An Ninh đến đây.
"Chủ quán, cho ta một phần bánh hoa đào."
"Được rồi." Ta nhanh nhẹn gói một phần bánh hoa đào, dùng giấy dầu bọc lại rồi đưa cho khách.
Vị khách cầm bánh hoa đào, ngồi sang quán hoành thánh của bà Thôi bên cạnh gọi một phần hoành thánh.
Ta vừa cầm khăn lau bàn quầy, vừa nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ vọng lại tai.
"Gần đây không yên ổn chút nào, nghe nói Đội vệ Xích Vũ vừa thay chỉ huy."
"Suỵt! Nói nhỏ thôi, Đội vệ Xích Vũ nhận lệnh hoàng gia, mấy hôm trước vừa mới bắt giữ mấy quan lại, tình hình căng thẳng lắm."
Tay ta vẫn vô thức lau bàn, nhưng câu nói tiếp theo của họ lập tức khiến ta bừng tỉnh.
"Các ngươi đã nghe chưa, nhà họ Tống sắp bị lưu đày rồi."
"Khi nào vậy?"
"Sáng nay mới dán cáo thị..."
Ta sững sờ, là nhà họ Tống.
Ta vội vàng đặt khuôn bánh xuống, vừa bước ra ngoài vừa dặn An Ninh: "An Ninh, ngoan ngoãn ở lại tiệm, tỷ có việc phải ra ngoài một chút."
"Thôi a di, trông giúp cháu tiệm và An Ninh nhé!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-y-bao-an/3682760/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.