Nghe qua lời kể đầy sinh động của mẹ, tôi đại khái hiểu được chuyện xảy ra. Thì ra, Lục Tuyển Chi nghe điện thoại của tôi xong, lập tức bỏ lại đám giám đốc bụng phệ đầu hói, từ phòng hội nghị hối hả chạy ra ngoài, trực tiếp lái xe chạy đến trung tâm thành phố. Nhưng đúng lúc đó có tai nạn xe xảy ra, toàn bộ giao thông bị đình trệ, anh bị kẹt cứng trong đoàn xe trên đường, cuối cùng phải bỏ xe đi bộ, chạy thẳng đến bệnh viện trung tâm… Nghe mẹ kể, tôi mơ màng tưởng tượng đến hình ảnh anh hấp ta hấp tấp, không còn dáng vẻ bình tĩnh ngày thường, lòng như thiêu như đốt chạy đến từng bệnh viện, nắm chặt tay bác sĩ y tá hỏi thăm tình trạng.
Vào đến nhà, mẹ lấy điện thoại gọi cho Lục Tuyển Chi báo bình an, chưa tới hai mươi phút, chuông cửa nhà tôi vang lên dồn dập.
Lòng tôi bao nỗi rối bời, lo sợ, ân hận lẫn lộn, nghĩ đến lát nữa Tổng giám đốc nổi trận lôi đình, vội vàng nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu.
Mẹ vỗ mạnh vai tôi, rồi lấy cớ lớn tuổi không thể ngủ trễ quá, mắt mở hết lên, sau đó vọt thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái, tốc độ còn nhanh hơn tên bắn, chẳng giống lớn tuổi tí nào!
Được lắm, sao hễ tôi đang trong thời khắc quan trọng thì mẹ cứ như dây bị tuột xích, bỏ của chạy lấy người thế hả!
Đến khi thấy Lục Tuyển Chi mặt mày đỏ phừng, nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, tôi mới thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-xong-chui-mep/2715777/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.