Lúc này, bác Lâm đã lái xe đến dừng trước mặt bọn họ.
Lục Tịnh An không quan tâm đến Phỉ Minh Sâm nữa, mở cửa xe ra chui vào ghế sau. Sau khi cô ngồi ổn định, thấy thiếu niên còn đứng bên ngoài không nhúc nhích, cô không khỏi cau mày: “Cậu có đi lên hay không hả?”
Phỉ Minh Sâm từ trong mờ mịt luống cuống lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu, xoay người lên xe.
Xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bọn họ ngồi ổn định rồi, lúc này bác Lâm mới lái xe đi, chở theo bọn họ rời khỏi sân nhà họ Lục.
Phỉ Minh Sâm ngồi đó, ánh mắt rã rời, vẻ mặt trông có vẻ trống rỗng.
Là cậu bị mất trí nhớ hay sao? Tối hôm qua không phải vừa bị cự tuyệt sao? Lục Tịnh An lúc nào thì đáp ứng làm bạn gái cậu chứ?
Cậu chàng đúng là có chút hoài nghi cuộc đời.
Cậu há miệng thở dốc, cứ định nói lại thôi, rồi quay qua nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái một tay chống cằm, dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt nhìn nghiêng bình tĩnh lạnh lùng, dường như không có chút ý thức nào về việc vừa ném ra một quả bom nặng ký.
Cậu chợt nhớ tới tối hôm qua cô hỏi một vấn đề, tại sao cậu lại muốn cô làm bạn gái cậu?
Thật ra vấn đề này, không phải là lúc trước, mà là đang tiến hành chứ? Phỉ Minh Sâm có chút ngẩng ra.
Cho nên lúc ở bệnh viện, cậu nói lên yêu cầu với cô, cô đồng ý rồi? Cô thật sự đồng ý làm bạn gái cậu?
Tuy khiếp sợ vì kinh ngạc, song không thể phủ nhận, có một loại mừng như điên đang tràn ra khỏi tim cậu.
Phỉ Minh Sâm nhìn cô gái, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
Chẳng qua lúc cậu cẩn thận nhớ lại, cuộc nói chuyện của cậu với Lục Tịnh An ở trong phòng bệnh lúc ấy, cậu chợt nhận ra mình đã sai, nhớ lại đối đáp của cả hai thì nụ cười trên mặt cậu dần dần biến mất.
Phải bao lâu?
Đợi đến ngày tôi quay lại trường học mới hết.
Được, bao lâu nữa cậu quay lại trường học?
Hẳn là một hoặc hai tuần đi.
Được, vậy thì hai tuần.
Cho nên, cô hỏi bao lâu, là nói đến việc kết giao với cậu? Mà lúc đó, cậu trả lời cô là -- hai tuần?!
Coi như, ước định hai tuần đã sắp qua một nửa.
Nói cách khác, cậu mới vừa biết mình vừa thoát kiếp ế, lại phải lập tức chia tay? Nên là do chính cậu định thời gian?
Loại tâm tình thay đổi xoành xoạch này, làm cho cậu muốn quay lại quá khứ, hung hăng tát cho bản thân hai bạt tay!
“Cái kia…” Phỉ Minh Sâm ngập ngừng mở lời, cậu cảm thấy cậu cần phải xác nhận lại một chút.
Lục Tịnh An đang lo lắng cho mẹ cùng với bà ngoại cô, nghe Phỉ Minh Sâm mở miệng, giọng điệu không được tốt lắm, “Làm sao?”
“Chính là… khoản…” Phỉ Minh Sâm mím môi, lời nói đã đến miệng đành sửa lại, “Cậu không nên quá lo lắng.”
Nghe được giọng nói quan tâm của cậu ta, Lục Tịnh An bĩu môi, sắc mặt hòa hoãn lại.
“Ừ.” Cô nhẹ giọng đáp lại.
Sau đó, ánh mắt cô lấp lánh, không được tự nhiên lắm nhìn ra ngoài cửa kính xe, “Cám ơn.”
Sáng sớm hôm nay, lúc cô đang mất hết hồn vía, thì Phỉ Minh Sâm xuất hiện, làm cho cô rất xúc động. Sau những chuyện đã qua như vậy, cô cảm thấy dường như không quá lúng túng như thế…
Trước mắt lại hiện lên hình ảnh hai người miệng đối miệng, trên mặt cô có chút nóng lên. May mắn là cô đang nhìn ra cửa kính xe, hẳn là không bị cậu ta phát hiện.
Nghe được câu cám ơn của cô, Phỉ Minh Sâm cười cười.
Cậu còn tưởng rằng trải qua tối hôm qua, khả năng trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không muốn gặp cậu, nhưng không nghĩ tới, lại sẽ có tiến triển như thế này.
Trong lòng cậu không khỏi nhảy nhót.
Đương nhiên, về chuyện hiện tại cô ấy không phải bạn gái cậu, cần phải có một bước tiến để xác nhận. Còn muốn đi vào lòng người cần phải có thời gian…
***
Lục Tuyết Cầm rửa mặt, sau khi tinh thần tỉnh táo, từ trong toilet đi ra.
Bà ở viện dưỡng lão canh một đêm. Tối hôm qua trước khi đi, bà cụ bỗng nhiên bị sốt nhẹ, bà thật sự không yên tâm, liền ở lại viện dưỡng lão trông nom một đêm, mãi cho đến rạng sáng lúc 5h 6h mới chợp mắt được một lúc.
Vốn là muốn báo bình an cho con gái, nhưng nghĩ đến đã trễ như thế, An An có thể đã ngủ, mà nếu chưa ngủ, khi con bé nghe tin nhất định sẽ chạy tới, mà bây giờ đã không sao rồi, cho nên bà không nói với con bé làm gì nữa.
Bà vốn định buổi sáng trở về một chuyến, như vậy sẽ không bị An An phát hiện, ai ngờ lại ngủ quên mất, điện thoại di động bởi vì hết pin mà tắt nguồn rồi.
Không biết buổi sáng An An phát hiện không thấy bà, có lo lắng nhiều không?
Lục Tuyết Cầm vừa nghĩ, vừa đi đến đại sảnh của viện dưỡng lão.
Bởi vì điện thoại di động hết pin, không có cách nào liên hệ với bác Lâm, nên bà chuẩn bị gọi về cho ông ấy. Bà có chút lạc quan thầm nghĩ, thứ bảy An An ngủ trễ, hẳn là chưa phát hiện tối qua bà không về nhà?
“Phiền ông nhường đường một chút.”
Giọng nói của dì dọn vệ sinh vang lên, có lẽ có ai đó ngăn đường của dì.
“Xin lỗi.”
Trong đầu vốn đang mê man nên Lục Tuyết Cầm không để ý, cho đến khi nghe được giọng nói đàn ông quen thuộc kia, bà bỗng giật mình, mê man gì đó đều bay sạch.
Bà ôm túi xách lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm về hướng phát ra giọng nói kia, quả nhiên nhìn thấy chồng cũ của bà -- Mục Khải Phát.
Ông ta đang đứng bên cây cột trong đại sảnh, có chút chật vật né tránh cây chổi của dì dọn vệ sinh.
Tại sao ông ta lại ở đây ngay lúc này?!
Lục Tuyết Cầm lộ ra vẻ mặt kinh khủng, đủ loại bạo hành gia đình trước kia hiện về trong ký ức, bà cầm túi che mặt, chạy nhanh ra khỏi đại sảnh.
Song vừa chạy được hai bước, bà lại dừng bước.
Tại sao ông ta xuất hiện ở chỗ này? Nguyên nhân không phải rất dễ đoán sao? Giống như lần trước gặp được ông ta ở siêu thị, ông ta cố tình đến đây theo dõi bà ư?
Nếu không tại sao ông ta lại vừa khéo xuất hiện ở viện dưỡng lão của mẹ bà? Muốn kiểm chứng điều này, thật ra rất đơn giản.
Lục Tuyết Cầm chợt nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào tầm mắt của người đàn ông đó.
Dường như ông ta không nghĩ đến sẽ bị bắt thóp, Mục Khải Phát theo bản năng lách mình tránh ra, nhiêu đó đủ để cho Lục Tuyết Cầm xác định suy đoán của mình.
Quả nhiên, ông ta đúng là theo dõi bà…
Lục Tuyết Cầm cảm thấy lông tơ dựng đứng, ông ta với bà đã ly hôn, vậy tại sao ông ta lại cứ như âm hồn không tan vậy?!
Không được, hiện tại bà không thể về nhà, không thể để ông ta phát hiện nơi ở hiện tại của bà, không thể để cho ông ta lại hủy hoại cuộc sống của bà và con gái!
Bà cắn chặt răng, không bước về phía cửa chính.
Mục Khải Phát có lẽ biết mình bị lộ, thấy bà rút chân về, sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi. Ông ta không ẩn núp nữa, mà đi thẳng về hướng Lục Tuyết Cầm.
Bản năng tích lũy nhiều năm khó mà quên được, lúc tiếp xúc với ánh mắt tức giận của ông ta, Lục Tuyết Cầm rụt lại một chút, theo tiềm thức chạy về hướng cửa thang máy.
“Lục Tuyết Cầm!” Thấy bà muốn chạy, Mục Khải Phát bước ba bước thành hai đi lên phía trước, bắt lấy cổ tay bà.
Thấy ông ta giơ tay lên, mắt thấy một cái tát sắp rơi xuống, Lục Tuyết Cầm sợ đến nhắm hai mắt lại.
Thế nhưng, tay Mục Khải Phát lại không rơi xuống.
“Xin hỏi ông đang làm gì vậy?”
Bà mở to mắt nhìn lên, liền thấy một người đàn ông xa lạ, không biết đứng bên cạnh bà từ khi nào, người này chuẩn xác nắm lấy cổ tay của Mục Khải Phát, nhìn chằm chằm vào ông ta chất vấn.
“Tôi dạy dỗ vợ tôi, liên quan gì anh?” Mục Khải Phát nhìn chằm chằm người đàn ông kia, giống như chó đực nổi giận.
“Chúng tôi đã ly hôn từ nửa năm trước!” Thấy ông ta đổi trắng thay đen, ánh mắt Lục Tuyết Cằm không khỏi đỏ lên, sợ người qua đường tốt bụng này sẽ tin lời của ông ta.
“Lục Tuyết Cầm cô đúng là đồ đàn bà không biết liêm sỉ!” Nghe bà nói thế, Mục Khải Phát hoàn toàn bị chọc giận, ông ta giơ chân lên chuẩn bị đạp bà.
Nhưng không đợi ông ta đụng đến bà, bỗng có một bóng dáng từ ngoài đại sảnh vọt vào, hướng thẳng vào Mục Khải Phát.
“Bịch --”
Không nói hai lời, một quả đấm đáp vào mặt ông ta, quăng ông ta ngã xuống đất.
“Mục Khải Phát ông là tên khốn kiếp, ông thử đụng vào mẹ tôi một lần nữa xem?”
Cô gái che chở trước người Lục Tuyết Cầm, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông nằm trên đất, vẻ mặt đầy ác độc nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]