Edit: Táo Mèo
"An An, đợi đã!"
Ngay lúc Lục Tịnh An đang định ra khỏi phòng thì cô chợt nghe ai đó gọi nhũ danh của mình từ phía sau lưng.
Cô khựng lại, sa sầm mặt mũi, ngoảnh đầu lại, "Cậu gọi tôi là cái gì?"
Phỉ Minh Sâm chớp mắt rồi khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.
"An An." Cậu nhìn cô, thân mật gọi.
"Cậu muốn chết phải không?" Lục Tịnh An giận dữ quay lại.
Thấy cô từ bỏ ý định đi tìm bác sĩ, Phỉ Minh Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng tức giận của cô lúc này cậu cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cậu cố gắng đè nén cảm xúc kỳ lạ, khẽ hỏi, "Không thì gọi sao?"
"Gọi chị." Lục Tịnh An ôm cánh tay, hất cằm, thể hiện khí thể chị đại.
"Nhưng tôi lớn hơn cậu mà." Phỉ Minh Sâm lắc đầu.
Lục Tịnh An cau mày khinh thường, "Liên Vũ cũng lớn hơn tôi hai tuổi đấy."
Phỉ Minh Sâm nhũn vai, "Tôi đâu phải đàn em của cậu."
Lúc này Lục Tịnh An mới nhớ ra, trước khi Phỉ Minh Sâm quay lại trường thì mối quan hệ giữa hai người là bạn trai bạn gái.
Khí thế của ai đó bỗng nhiên ỉu xìu, cô bĩu môi, "Dù sao cũng không được gọi như vậy, hay là...."
Lục Tịnh An so so nắm đấm, tỏ rõ ý thô bạo.
"Chúng ta là những người văn minh." Phỉ Minh Sâm nghiêm túc nói.
Lục Tịnh An hậm hực, tặng cho Phỉ Minh Sâm một ánh mắt để bản thân cậu tự mình lĩnh hội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-va-chi-dai/895369/chuong-18.html