Edit: Lafite
“Em từ chối.”
Trong văn phòng làm việc của giáo viên lớp 10, Phỉ Minh Sâm đứng trước mặt cô giáo trẻ tuổi, giọng nói không nặng nhưng biểu đạt hết sức rõ ràng thái độ của mình.
“Em không suy nghĩ thêm sao?”
Điền Minh nhìn người thiếu niên anh tuấn đứng trước mình, trong ánh mắt mang theo vài phần mong đợi cùng với khẩn cầu.
“Cô Điền, thật xin lỗi.” Phỉ Minh Sâm đứng im không nhúc nhích, “Em tới đây để học tập, không phải tới để phụ đạo người ta làm bài tập.”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần như lãnh đạm của cậu thiếu niên, Điền Minh không khỏi thầm than thở, nhưng cô vẫn muốn dùng hết sức thuyết phục cậu ta.
“Chẳng qua chỉ chiếm một ít thời gian học của em, giữa bạn học chung lớp nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ mới đúng, huống chi bạn học Lục ngồi cùng bàn với em, bình thường em chỉ cần đốc thúc bạn ấy một chút là được….”
“Bạn học Lục? Cô nói là bạn Lục Tịnh An?”
Phỉ Minh Sâm bỗng thu lại biểu tình lãnh đạm, hỏi.
“Đúng vậy, là bạn học Lục…. Học lệch môn khá nghiêm trọng…” Điền Minh cân nhắc nói, “Các em ngồi cùng bàn, bình thường nên nói chuyện nhiều hơn.”
“Cô thật sự nghĩ vậy?”
Phỉ Minh Sâm hơi nhếch lông mày, điều gì đã khiến cô giáo nhận thức sai như vậy? Nhớ tới cô gái mà mỗi lần nhìn cậu là mặt đen lại, cậu có chút lo âu.
Điền Minh nhìn cậu, thần sắc hết sức thành khẩn, “Thật ra bạn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-va-chi-dai/895359/chuong-8.html