Thấm thoắt đã đến ngày hội thao.
Ký ức gần nhất liên quan đến hội thao của Lục Tịnh An là phải lội ngược dòng về tiểu học xa xôi.
Về phần cấp 2, ở ngôi trường như Trung học Số 14, nếu tụ tập tất cả các học sinh lại cùng một chỗ thì rất dễ gây ra sự cố không hay, tất nhiên nhà trường sẽ không tổ chức.
Tuy đã lâu rồi không tham gia hội thao nhưng cô cũng không khẩn trương gì mấy, thậm chí còn có chút tản mạn.
“Chị An, cố lên cố lên, chị nhất định sẽ được hạng nhất!”
Trước cuộc thi, Mạc Xảo Xảo đứng bên cạnh ra sức cổ vũ tinh thần cho cô, dáng vẽ gào gào hét hét kia, còn phấn khích hơn cả chính chủ là cô.
Lục Tịnh An đang ép chân, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô ấy, kết quả lại liếc về bóng dáng phía sau lưng Mạc Xảo Xảo, động tác của cô thoáng ngừng, rồi lại mất tự nhiên cúi đầu.
“Phỉ Minh Sâm, sao giờ cậu mới đến?” Mạc Xảo Xảo quay đầu nhìn lại, phát hiện là bạn ngồi cùng bàn của chị An nhà cô, liền oán giận hỏi.
“Tôi đi mua nước.” Phỉ Minh Sâm trả lời, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía Lục Tịnh An.
Thiếu nữ gác một chân lên lan can, cẳng chân thon dài thẳng tắp phô ra, cho dù mặc quần thể thao rộng thùng thình cũng không hề mất đi vẻ đẹp.
Mạc Xảo Xảo nhìn cậu, lại nhìn Lục Tịnh An, lén che miệng cười.
Cô tinh mắt nên đã sớm nhìn ra giữa bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-va-chi-dai/3074518/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.