Túi rác…
“Wie bitte?!” (Cái gì cơ?!)
Lộ Hứa nhìn Giang Thừa Nguyệt với tâm trạng rất phức tạp, tức đến nghiến răng.
Cái “túi rác” đó hiện đang treo trong phòng làm việc của anh ở nhà.
Không, không phải túi rác!
Giang Thừa Nguyệt đúng là mù thẩm mỹ đến hết thuốc chữa.
Thấy ông chủ nhà mình ra vẻ ngầu nhưng không thành công, tức đến nỗi bật chế độ tiếng Đức, tài xế cũng thấp thỏm lo âu. Anh lén nhìn mặt ông chủ qua gương chiếu hậu, rồi lập tức quay lại nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe, xem như không biết gì.
Giang Thừa Nguyệt cảm thấy Lộ Hứa trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Ban nãy vẫn ghé qua xem tin tức giải trí với cậu, hỏi cậu nghĩ thế nào, vậy mà bây giờ ngồi thẳng chỗ cũ, còn nói câu gì cậu nghe không hiểu.
“Anh Lộ?” Chờ mãi không thấy câu trả lời nên cậu hỏi nhỏ: “Còn muốn nghe em nói nữa không?”
Là nhà thiết kế của một thương hiệu quốc tế lớn, từ khi tốt nghiệp Trường Thiết kế Parsons New York đến giờ, Lộ Hứa đã cho ra đời vô số tác phẩm. Anh chẳng bận tâm đến những lời ngợi khen hay phỉ báng, soi mói, chỉ riêng câu này là không muốn nhịn.
Anh nghiến răng nghiến lợi, thử hỏi từ góc độ khác: “Thế cậu thấy bộ quần áo mình đang mặc thế nào?”
“Dạ?” Giang Thừa Nguyệt không hiểu tại sao câu chuyện lại chuyển sang mình. “Em mua ở gần đường Xuân Hi, vừa đẹp vừa mặc bền, không bị xù lông, giá chưa đến 100
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558830/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.