Dịch: Mạc Nguyệt 
Thực ra Lộ Hứa không hiểu lắm “gà mờ” nghĩa là gì. Nhưng nhìn phản ứng của thư ký phòng kinh doanh và nhân viên xung quanh, anh có thể đoán ra nó không mang nghĩa tốt. 
Hôm qua anh còn thấy Giang Thừa Nguyệt tốt tính quá, dễ bắt nạt. Vậy bây giờ… con giun xéo lắm cũng quằn à? 
Lộ Hứa liếc nhìn những người đứng chờ xung quanh, chuyển từ tiếng Trung sang tiếng Anh, tiếp tục phân chia công việc. 
* 
Giang Thừa Nguyệt ngồi dưới dù café bên ngoài quán bar, tay cầm bản nhạc Mạnh Triết vừa in ra. 
“Mày hát thử đi.” Mạnh Triết giục. 
Giang Thừa Nguyệt cất tiếng hát. Đến khi hát xong thì thấy hai người ngồi đối diện đều đang nhịn cười. 
Cậu cúi gục đầu, nói với giọng rầu rĩ: “Muốn cười thì cười đi, tôi không đánh đâu.” 
Cậu cảm nhận nhịp rất tốt, nhưng hát là sở đoản của cậu. Xưa nay chưa có ai khen cậu hát hay cả. 
“Tao suýt thì quên luôn bản gốc. Thực sự chỉ hát đúng được có mấy nốt.” Mạnh Triết cười không ngậm được mồm. 
Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống ẩn cậu ta ra ngoài. “Đã bảo hát không hay còn cứ bắt hát, mày cố tình sỉ nhục tao đấy hở!” 
Nhành hoa lam đính trên hộp rơi lên mu bàn tay cậu. Cậu cảm thấy màu lam này rất đẹp, giống như mắt Lộ Hứa. 
Đúng lúc ấy, đàn chị Phó Du Nhiên của cậu ngẩng lên nhìn show thời trang thu – đông của Nancy & Deer chiếu trên màn hình led phía đối diện, cảm khái: “Mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558826/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.