Dịch: Mạc Nguyệt
Lộ Hứa vò tóc Giang Thừa Nguyệt: “Tôi nợ cậu tiền, nên nghe cậu hết.”
Thật ra lúc đầu anh muốn đuổi cậu đi. Nhưng khi cậu nói muốn đi, anh lại cảm thấy mình bị vứt bỏ, đánh mất quyền chủ động, nên thấy hụt hẫng. Cảm giác mất kiểm soát này khiến cả người anh khó chịu.
“Lần sau gọi điện cứ nói với họ cậu là em trai tôi, biết chưa?” Lộ Hứa dặn, “Bảo họ nối thẳng đường dây cho tôi.”
Quần áo của Giang Thừa Nguyệt đã ướt hơn nửa, thế mà cái trống lại khô ráo, không dính một hạt mưa nào.
Cậu mở tủ quần áo, vớ bừa áo ngủ bằng bông màu đen trắng, cầm khăn lau tóc.
“Bộ đồ của cậu rất… đẹp.” Lộ Hứa nắn mũi, rặn từng chữ một.
“Thật không?” Mắt Giang Thừa Nguyệt sáng bừng, như thể loáng cái đã phấn chấn lên, “Em cũng thấy đẹp.”
Lộ Hứa quay đầu đi, cúi nhìn sàn nhà, không hiểu sao cứ cảm thấy vừa rồi mình hơi nịnh nọt. Thế là anh nhìn vào gương, thầm phỉ nhổ mình của ban nãy.
“Chiều nay đi đâu vậy? Mu bàn tay bị làm sao thế?”
Tay Giang Thừa Nguyệt có một vết bầm nhỏ, vì da cậu vốn trắng nên trông rất bắt mắt.
“Sau buổi trưa em bị sốt, nên lại đến bệnh viện một chuyến.” Cậu kể cho anh nghe chuyện truyền dịch, tiện thể chê chị y tá kỹ thuật đã kém còn đòi thêm bạn wechat với cậu.
“Thể chất không tốt còn đòi mặc cả với bác sĩ à?” Lộ Hứa cũng đến phục cậu. “Ngày mai tôi rảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558821/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.