Dịch: Mạc Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt xổ cả tràng với bạn thân trong ban nhạc, cảm thấy thật hả hê, sau đấy đường hoàng quay sang nhìn Lộ Hứa; nhưng khi chạm mắt anh, cậu lại không chắc chắn lắm.
“Giờ mình về nhà hả anh?” Cậu hỏi.
“Chờ một lát, anh còn chút việc.” Lộ Hứa vẫn luôn để hai ngón tay ở miệng túi, như thể đang giữ một món báu vật không thể cho ai xem.
Giang Thừa Nguyệt cố làm lơ cảm giác chua xót như cắn phải quả thanh mai trào lên trong lòng ban nãy, ngoan ngoãn gật đầu, bảo anh cứ đi lo việc của mình, không cần bận tâm đến cậu.
Lộ Hứa thích dáng vẻ vâng lời ấy, cong khóe môi cười khẽ rồi ra khỏi phòng. Quản lý nọ vẫn đang bàn bạc với Vương Tuyết ngoài cửa. Thấy anh đi lướt qua họ, Giang Thừa Nguyệt mới dần thả lỏng hai vai, thoải mái ngồi vào ghế tựa trong văn phòng.
Lát sau, Vương Tuyết rời đi, phòng làm việc của Lộ Hứa trở nên yên tĩnh.
Vừa rồi thấy anh mặc áo sơ mi đen nên bây giờ cậu kéo khóa ba lô, lôi ra một chiếc áo polo đen đặt làm cho ban nhạc đợt trước, vào phòng thử đồ trong văn phong để thay áo. Xong xuôi, cậu hí hửng ngồi vào ghế, xoay trái xoay phải vài vòng, tai nghe đang phát một bài nhạc rock tiết tấu nhanh.
Thế này thì lát nữa cậu và anh Lộ về cùng nhau, cả hai đều mặc áo đen, liếc mắt là thấy rất đồng bộ.
Tâm trạng phơi phới ấy bị quét sạch ngay khi Lộ Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558753/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.