Dịch: Mạc Nguyệt
Tống Quân thở dài với cuộc gọi đến lúc nửa đêm, nói: “Mr. Lộ này, cậu có biết mấy giờ rồi không? Chúng ta đang ở cùng một múi giờ đấy, đừng có lần nào gọi điện cũng làm tôi tưởng hai ta bị lệch giờ được không hả?”
“Em ấy không ghét đồng tính.” Lộ Hứa đi thẳng vào vấn đề.
Câu nói với giọng điệu gấp gáp đó cuối cùng cũng gợi cho Tống Quân nhớ đến cuộc gọi trong trạng thái hồn bay phách lạc của Lộ Hứa cách đây không lâu.
“Sao cậu biết? Nhóc Thừa Nguyệt tỏ tình với cậu à?”
“Không phải.” Lộ Hứa quay đầu liếc qua Giang Thừa Nguyệt đang chờ được tiêm. Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cậu ngẩng lên nhoẻn cười nhìn lại.
“Em ấy bị dị ứng nước mắt.” Lộ Hứa nói được một nửa thì chợt nhận ra việc cậu bị dị ứng đã có dấu hiệu từ rất nhiều lần trước đây. Ví dụ như khi mới ở chung với nhau, cậu đỏ hoe mắt vì bị anh bắt nạt; hay lúc cậu cầm khăn giấy lau nhẹ đuôi mắt trong phòng vệ sinh ở live house; cả lần cậu va phải anh ở hội chợ vật liệu may mặc rồi vội vàng bỏ chạy; và còn… hôm anh định hôn cậu. Thực ra cậu không coi chuyện này là bí mật, chẳng qua anh không tinh ý nên chưa phát hiện ra thôi.
“Dị ứng nước mắt? Đúng là hiếm có.” Tống Quân cười trêu, “Chậc, tôi đã bảo mà, đừng có áp dụng bừa cái trí tưởng tượng lúc thiết kế của cậu vào cuộc sống nữa.”
“Cúp máy trước đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tuong-khong-chuan/2558742/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.