Mấy ngày nay đến trường Trình Hàn Lang phát hiện Ngô Chấn cứ luôn không thích lên tiếng, bình thường nhóc khỉ hăng hái này đâu có như vậy, không nghe thấy cậu ta pi pi pô pô lảm nhảm bên tai, Trình Hàn Lang thấy cả người không được tự nhiên. Lúc tan học hắn hỏi trêu Ngô Chấn: “Mày với Ti Dương giận dỗi nhau à?”
“Không phải, mày nghĩ tao cần thiết vì nhỏ mà phải vậy sao?” Ngô Chấn trả lời.
“Tao nghĩ không cần thiết, nhưng mà mày cứ như vậy hoài a!”
“Lần này thật sự không phải là do nhỏ.” Ngô Chấn dừng một chút, nói tiếp: “Em gái tao qua bên ngoại tao đi học, ở Thượng Hải. Sau này chắc phải một năm mới gặp một lần.”
“Vậy chẳng phải vừa vặn hoàn thành tâm nguyện của mày sao? Mày không phải mỗi ngày đều cùng nó ầm ĩ sao? Hiện tại nó đi rồi, cuộc sống uất ức của mày không phải được kết thúc rồi à?”
“Nói vậy cũng không sai, nhưng tao cũng không biết nói chuyện này sao nữa, mấy ngày nay luôn cảm thấy giống như thiếu cái gì. Mày nói coi tao có đúng là trời sinh số hèn không a?”
Trình Hàn Lang lập tức gật đầu, Ngô Chấn cho hắn một đấm, lại bị Trình Hàn Lang chụp lại.
Ngô Chấn quáy mặt sang chỗ khác ủ rũ mà nói: “Tao nói thật đó! Trước đây luôn chê nó ầm ĩ, giờ nó không còn ở đâ nữa, tao ngay cả muốn ầm ĩ cũng không có chỗ mà ầm ĩ. Mày không biết đâu, hôm đó nó vừa đi vừa khóc, tao biết nó là không nỡ xa mẹ tao, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/43142/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.