Mình là Thành Thành, năm ấy sáu tuổi, mình có tên của mình.
Mình còn nhớ rất rõ khi nào thì mình bắt đầu nhớ được chuyện, nếu như khi đó mình có tuổi, thì chắc mình bốn tuổi. Tết âm lịch khi đó, đối với trẻ con mà nói chính là sẽ có một bộ quần áo mới, sẽ có vài viên kẹo. Mình thì không có quần áo mới gì đáng nói, một năm bốn mùa đều chỉ một bộ, lúc mùa đông thì bên trong mặc chiếc áo bông lớn màu xanh lá, bên ngoài vẫn mặc áo ba lỗ như mùa hè, là để có thể ấm áp hơn một chút. (sao em bận gì kỳ vậy em @@)
Tết âm lịch năm bốn tuổi ấy, có một đứa trẻ lớn hơn mình một chút ăn xâu mức quả ở trước mặt mình, mình vẫn chưa từng ăn qua cái vật đó, nhìn hồng hồng, xâu thành một chuỗi rất đẹp. Đứa trẻ kia phát hiện mình đang nhìn, vươn tay cho mình một cái bạt tai, trên mặt đau rát, đứa trẻ kia khóc lên trước, một người lớn hốt hoảng chạy tới. Mình theo bản năng chạy đi thật xa, bên tai là tiếng pháo nổ đùng đùng đoàng đoàng, mình vuốt gò má có chút đau rát, lần đầu tiên mình có ý thức sống còn.
Năm đó sáu tuổi, mình có nhà của mình, có tên của mình. Trời xui đất khiến hay nói là duyên số trùng hợp, mình và anh trở thành anh em.
Mẹ nói cho mình biết, mình là được anh yêu cầu giữ lại. Có lẽ là mình đã mang tới cho anh rất nhiều phiền phức, lúc đầu anh cũng không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2928000/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.