Tiếng vang từ trong phòng nhẹ đến không thể nhẹ hơn, Thành Thành đi chân trần trên nền nhà, làm chuyện gì cũng nhanh chóng mà cẩn thận. Tiếng đánh răng súc miệng, tiếng vặn nắp chai kem dưỡng da, cùng với tiếng thu dọn đồ đạc rồi đẩy cửa đi ra ngoài, nhẹ đến nỗi Trình Hàn Lang gần như không cảm giác được sự tồn tại của Thành Thành.
Góc độ từ chỗ ngồi của Trình Hàn Lang nhìn ra ngoài rất tốt, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Thành Thành, trước khi nó đi thì đến trước cửa phòng ngủ của Trình Hàn Lang đứng, nhìn một hồi thật lâu. Nó biết nó không thể nhìn thấy cái gì, nếu như cửa không mở, thì đến cái khe cửa cũng gần như có thể quên đi, lại càng đừng nói tới hiệu quả cách âm cực tốt.
Nhưng chỉ như vậy thôi nó đã cảm thấy an tâm hơn một chút rồi, thật giống như trong lòng có thể cảm nhận được hơi thở của Trình Hàn Lang vậy. Thành Thành đứng ở cửa hơi nhíu nhíu mày, tại sao cứ cảm giác ngày hôm nay Trình Hàn Lang ở trong phòng cũng không có ngủ ngon lắm, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tuy rằng còn rất sớm, thế nhưng đã vượt qua thời gian Thành Thành ra khỏi nhà mấy hôm nay rồi, vì vậy Thành Thành nhanh chóng xách theo cặp sách đi ra ngoài.
Toàn bộ những chuyện này đều rơi vào đáy mắt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang đột nhiên cảm thấy mình thật sự có chút không hiểu đứa nhỏ này, mỗi một hành động của nó đều khiến hắn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927957/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.