Ăn cơm tối xong, Trình Hàn Lang ở nhà vẫn đang làm việc, Thành Thành lại làm bài tập ở bên cạnh, chờ đến khi Trình Hàn Lang mệt mỏi giữa chừng mà ngẩng đầu lên, Thành Thành vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó viết viết, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
"Uống ly sữa rồi làm tiếp." Trình Hàn Lang đặt ly sữa trước mặt Thành Thành.
"Anh, cảm ơn anh." Thành Thành ngẩng đầu, mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.
"Lần sau còn nói cảm ơn anh sẽ chặn cái miệng em lại, uống nhanh lên, một lát lại nguội đấy." Trình Hàn Lang đẩy ly sữa đến bên cạnh nó một cái.
Thành Thành dạ một tiếng, để sữa qua một bên, cúi đầu tiếp tục viết.
Trình Hàn Lang có chút nổi giận, lại đẩy sữa lại bên nó: "Em nhanh uống cho anh, còn chờ anh đút cho em hả?"
Mặt Thành Thành lại dài ra, còn có chút lo lắng mình thể hiện chưa đủ mà nói: "Hôm nay em đã ăn căng cả bụng rồi, lúc em về anh còn bắt em ăn một đống đồ bổ, bây giờ dạ dày em đầy nhóc rồi, nhét không nổi nữa đâu."
Trình Hàn Lang sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười, "Vậy sao em không nói hả? Trong nhà có thuốc tiêu hóa, em cũng không chịu uống một chút đi! Còn nữa, em ăn cơm xong cứ ngồi ở đây, có thể tiêu hóa sao? Mau đứng lên vận động một chút đi."
Thành Thành có chút không tình nguyện, Trình Hàn Lang kéo nó lên một cái, đặt tay lên bụng của nó nói: "Em xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927938/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.