Sau hai tuần rốt cuộc Trình Hàn Lang đã xuất viện, nhưng mà vẫn không thể xuống giường, chỉ khác ở chỗ là chuyển từ giường bệnh viện đến giường nhà mình mà thôi, vì vậy Trình Hàn Lang bị đả kích lớn.
Bản thân hắn có thể xuống đất đi lại đơn giản, nhưng nói cái gì Thành Thành cũng không cho phép, có đôi khi Trình Hàn Lang thừa dịp nó ra ngoài mua thức ăn mà vận động trên mặt đất một chút, Thành Thành trở về vừa phát hiện giày không nằm ở chỗ cũ, nó sẽ tự mình không vui. Nó cũng không oán giận Trình Hàn Lang điều gì, chỉ là tự bản thân nó không cười, cũng không nói suốt cả một ngày, Trình Hàn Lang hỏi cái gì nó chỉ trả lời cái đó, cả người như là một cái bong bóng lớn.
Nhưng Trình Hàn Lang lại ăn không vô cái bộ dạng này, hắn vừa nhìn thấy Thành Thành không có tinh thần thì tựa như bản thân thiếu đi một cái xương, từ khi nào hắn lại trở nên nhu nhược như thế, Trình Hàn Lang có chút bực mình.
"Không cho em làm cái biểu tình này nữa, nói, anh đã làm gì em?" Trình Hàn Lang rốt cục nhịn không được mà hỏi ra.
"Không có gì! Nhanh ăn cơm đi!" Thành Thành đưa cho Trình Hàn Lang một cái chén, bên trong có canh gà đã được để nguội vừa đủ.
"Không uống, em không nói anh sẽ không uống." Trình Hàn Lang hất hất tay.
Thành Thành bưng canh gà nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng bưng canh gà vào lại bếp. Trình Hàn Lang bực ghê nơi! Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927933/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.