"Anh hai, mấy ngày nữa anh phải đi rồi đúng không?" Lúc Thành Thành đi ngang qua quầy bar thì thừa dịp hỏi một câu.
"À... Đúng rồi..." Tạ Nam hoảng loạn trả lời.
Thành Thành bĩu môi một chút, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi làm việc tiếp, Tạ Nam đi rồi chỉ còn lại một mình nó, tuy rằng mừng cho anh, nhưng mà nó cũng không khỏi mất mát. Cho nên cả ngày hôm nay Thành Thành cứ mặt ủ mày chau, lúc đi ngang qua quầy bar hai mắt cũng thường nhìn chằm chằm Tạ Nam, mà ngày hôm nay Tạ Nam lại cứ luôn né né tránh tránh, Thành Thành có chút không hiểu được.
Đợi đến lúc rảnh rỗi, cuối cùng Thành Thành cũng nhịn không được mà hấp tấp chạy tới hỏi: "Anh hai, anh làm sao vậy?"
Tạ Nam lắc đầu, "Không sao đâu, em xong việc chưa?"
"Dạ rồi! Ngày hôm nay thật nhẹ nhàng, trong quán cũng không có bao nhiêu người, rượu của em đâu rồi? Ha ha... Không phải anh chưa pha cho em chứ?" Thành Thành làm bộ tức giận nhìn anh.
"Đã pha... pha... pha xong... lâu rồi!" Tạ Nam lắp bắp nói, tay lại nắm chặt cái ly không chịu buông.
"Em thích uống rượu anh đặc biệt pha cho em nhất, có tác dụng nâng cao tinh thần, buổi tối cũng không bị mệt." Thành Thành cười vươn tay lấy cái ly kia, kết quả dùng sức một chút mà cũng không lôi ra được.
"Sao anh lại không cho em uống vậy? Nói đi! Có phải là cho người khác rồi không? Có phải là đã không chỉ có một mình em được uống đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927892/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.