"Mày cuối cùng cũng chịu tới." Trình Hàn Lang vẫn đang suy nghĩ, không chú ý tới Đỗ Công đã đi vào, trong tay cầm thuốc bác sĩ đưa cho y.
Trình Hàn Lang lo lắng hỏi: "Thế nào, bác sĩ nói thế nào?"
"Mày ra ngoài một chút, tao với mày ra ngoài nói chuyện." Trình Hàn Lang lại nhìn Thành Thành, rồi cùng Đỗ Công đi ra ngoài.
"Bây giờ tao cũng không muốn nói gì với mày, mày thích nghĩ là nguyên nhân gì thì là nguyên nhân đó, hiện tại tao muốn mày nghe cho kỹ. Trong khoảng thời gian này chiếu cố thằng bé cho tốt, đừng để cho nó bị cái gì kích thích nữa." Đỗ Công dùng ngữ khí ngưng trọng nói.
Trình Hàn Lang biến sắc, "Mày nói thằng bé là bị kích thích nên té xỉu?"
"Cũng không hoàn toàn như vậy, bác sĩ nói trạng thái tinh thần của nó không tốt, luôn luôn quá căng thẳng có lẽ là bị uất ức trong lòng. Mày rốt cuộc làm anh thế nào vậy? Việc này mày không biết chút nào sao? Nếu như mày nói mày cả ngày phải công yác, phải nói chuyện yêu đương tao có thể hiểu được. Mày không có biện pháp quan tâm nhiều đến Thành Thành, thế nhưng ít nhất lúc nó bệnh nghiêm trọng như vậy mày phải ở bên cạnh nó chứ?"
Đỗ Công càng nói càng kích động, sau đó thấy những người xung quanh đều nhìn y, chỗ này lại là bệnh viện, mới không tiếp tục nói nữa. Đặt mông ngồi lên ghế dài đặt bên ngoài, hung hăng mắng vài tiếng.
Trình Hàn Lang từ lúc Đỗ Công bắt đầu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tu/2927818/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.