Tối đó về đến nhà, Doãn Kham lấy mấy viên thuốc uống.
Vốn dĩ Lâm Ngọc Xu đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng động thì đi ra xem sao, lại bị dáng vẻ uống thuốc như ăn cơm của Doãn Kham dọa cho hết hồn, hỏi: “Có phải thuốc này không có hiệu quả không?”
Doãn Kham dùng mu bàn tay lau đi vệt nước bên khóe môi, nói: “Không phải, tin tức tố đột nhiên dao động, uống thuốc áp chế một chút.”
Lâm Ngọc Xu nghĩ không ra: “Chẳng phải trường con là trường beta sao, sao có thể gây ra rối loạn tin tức tố được? Hay là đi bệnh viện đổi thành thuốc tiêm nhé?”
Bản thân Doãn Kham cũng là một người non trẻ, anh không thể nào trả lời câu hỏi của người mẹ beta của mình. Anh không biết phản ứng như vậy có tính là nghiêm trọng hay không, anh chỉ biết nếu như nói những khó chịu cùng đau đớn của mình cho mẹ biết, vấn đề không những không giải quyết được mà còn có thêm một người lo lắng.
Anh quyết định không nói gì cả.
“Không sao, có lẽ là do chưa quen với việc thay đổi hoàn cảnh.” Doãn Kham nói, “Uống thuốc là ổn rồi.”
Lâm Ngọc Xu yên tâm, dặn dò vài câu ở trường học đừng khiến người khác chú ý tới, sau đó về phòng ngủ tiếp.
Lúc mở tủ lạnh ra, Doãn Kham thoáng nhìn tới quả trứng vịt muối nằm trong góc kia.
Gió đêm đầu thu thành phố N mang theo chút hơi lạnh thổi đến, trứng vịt lấy khỏi tủ lạnh có hơi tê tay.
Doãn Kham cầm nó mang về phòng, chiếc rèm cũ nát trên cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-trung/247245/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.