Bánh mật vàng được cắt thành từng miếng nhỏ đựng trong đĩa, hai chung rượu, một chung rót đầy rượu trắng, một chung nghiêm ngặt rót được một nửa. Hai ông cháu ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt là bữa tối đơn giản nhưng đều rất hài lòng.
Thẩm Đa Ý gắp một miếng bánh mật lên chấm thêm một chút đường, sau đó để vào trong bát ông Thẩm, nói: “Ông nội, ông nếm thử đi, đừng dính răng giả vào kẻo rơi mất đó.”
Ông Thẩm cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Ừm, ngọt. Táo đỏ cũng rất thơm, ông phải ăn thêm mấy miếng nữa.”
Đã nói chỉ có thể ăn hai miếng, nhưng Thẩm Đa Ý không lên tiếng ngăn cản ông cụ, cậu lặng lẽ gắp lên, chấm đường, đưa cho ông Thẩm, chẳng nói một lời nào, chính mình cũng chẳng ăn.
“Đa Ý,” Ông Thẩm lẩm bẩm gọi cậu, “Vấn đề của Tiểu Thích đã giải quyết chưa?”
Thẩm Đa Ý trả lời: “Giải quyết rồi ạ, anh ấy rất tốt, tụi con đều rất tốt, ông đừng bận tâm.”
“Ai thèm bận tâm các con chứ, ông chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Ông Thẩm hạ đũa xuống, cách quần áo xoa lên cái bụng như cái trống của mình, “Ông no rồi, con ăn đi.”
Thẩm Đa Ý cúi đầu, gắp bánh mật lên nhưng không chấm đường, trực tiếp nhét vào trong miệng. Ngay sau đó lại nhét tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba, hai gò má cậu nhô lên, cúi thấp đầu ra sức ăn, lúc nuốt xuống nghẹn đến mức trào nước mắt, rất chật vật.
Bánh mật đã nuốt vào trong bụng, nhưng nước mắt cậu cũng chẳng ngừng rơi, cứ xuôi theo mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tri-nga-y/2178468/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.