*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyến bay trở về rất đúng giờ, sau khi nói “Tạm biệt” với Sydney, bánh xe của máy bay thu vào trong, bay thẳng lên trời cao mây trắng. Trong quá trình bay, quyển sách về lý thuyết của Gann cũng đã đọc xong, Thích Thời An cảm thấy hơi vô công rồi nghề.
Nhưng liếc qua người bên cạnh, lại có thể cảm nhận được tâm trạng của đối phương rõ ràng không tệ.
“Tổ trưởng Thẩm, sao em lại vui vẻ vậy?” Thích Thời An nói với giọng điệu trêu tức, “Có phải là trên đường trở về có người yêu, nên dạo gần đây rất vui không?”
Thẩm Đa Ý bị dọa quay đầu nhìn một chút, xác định quản lý Tần và Tiểu Vương không nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm, cậu cố ý nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng khóe miệng vẫn hơi giương cao: “Bởi vì sắp được đón ông nội em về nhà, một tuần rồi không gặp em rất nhớ ông.”
Thích Thời An cười hỏi: “Có phải ông nội em rất thương em không?”
“Đương nhiên, thật ra em là cháu trai bảo bối của ông đó.” Thẩm Đa Ý rút tạp chí tuyên truyền của hãng hàng không ra xem, “Nhưng ông cũng rất thích tranh luận với em, hơn nữa em dặn cái gì ông cũng đồng ý, lại thừa dịp em đi làm liền lá mặt lá trái, còn tưởng rằng em không biết nữa chứ.”
(Lá mặt lá trái: trước mặt phục tùng sau lưng lại chống lại.)
Cậu nói xong liền hỏi: “Ông ngoại anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tri-nga-y/2178426/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.