Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu nói “trở lại ban đầu” quẩn quanh trong đầu Vương Giác tựa một lời nguyền quỷ quái.
Lúc này đây y thật sự hoảng sợ đến thất thần, chẳng dám nhúc nhích một li.
“Anh… biến thái…”
“Biến thái…”
Y tuyệt vọng toan lùi về sau song cơ thể chẳng nghe lời, thậm chí khả năng kiểm soát con ngươi cũng tan biến, nó chong chong vào cây kim đang đặt trên tấm vải nhung. Hai má y đang bị nâng lên, tâm lý vốn đã suy sụp nay nhìn thấy kim tiêm càng nảy sinh kích thích, hai hàng nước mắt giọt to giọt nhỏ tuôn trào không ngừng trên gương mặt tái nhợt.
“Tôi vẫn luôn là kẻ biến thái mà.” Lý Vi nghe thế bèn mỉm cười: “Cậu không biết à?”
Hẳn nhiên hai người có hai khái niệm sinh lý học và tâm lý học hoàn toàn khác nhau.
Cũng như Vương Giác đã không còn phân biệt được nước mắt hiện tại là sinh lý hay tâm lý nữa rồi.
“Tôi…” Hơi thở y dồn dập, cả người đều run rẩy, run đánh lập cập.
“Cậu đang sợ ư?” Lý Vi hỏi.
“Tôi… sợ.” Tuyến phòng thủ tâm lý của Vương Giác hoàn toàn đổ sụp, y chẳng còn ngần ngại chi nữa: “Tôi sợ…”
Nhất định không thể trở về… trở về nơi pháp trường hành quyết ngàn đao băm thây mỗi khi tỉnh dậy kia nữa.
“Cậu sợ kim tiêm à?”
Khó khăn lắm mới nghe được chút đường lui trong lời anh ta, y mau chóng gật đầu lia lịa trong nỗi sợ sẽ chọc anh ta nổi giận, và đáp lời với giọng mũi đặt sệt: “Ừ… Ừm…”
Không phải, tôi sợ anh.
Y muốn Lý Vi lùi một bước để chí ít không khiến bản thân mình trông quá hèn mọn.
Mà nào có ngờ mình đã tiến hẳn lên trước, tiến về hướng đến tính mạng của mình cũng không cách nào chống chịu nổi.
Y quơ quào nắm lấy bàn tay Lý Vi đặt trên mặt mình, cọ vào lòng bàn tay ấy như một chú mèo và nghẹn ngào nấc lên những lời thiếu liền mạch: “Tôi không muốn… Tôi không muốn… Aa… làm ơn…”
“Anh… Anh muốn làm gì tôi cũng được… đừng… tiêm…”
Phải trải qua loại giày vò ấy mới hiểu tâm lý thấy chết chẳng ngại trong lần đầu tiên kia mới buồn cười đến nhường nào.
Lúc trước, khi đối mặt với Khôi Kình y cứng rắn ra sao, để rồi khi đã thành người thực vật mới mong mỏi được quỳ lạy xin tha.
“Tôi sẽ cố nghĩ… Tôi sẽ cố nghĩ…” Người y run bần bật cứ như sẽ vật ra bất tỉnh bất kỳ lúc nào: “Tôi… sẽ ngoan… Tôi nghe lời anh hết thảy…”
Lý Vi chỉ lẳng lặng nhìn y chăm chú.
Thấy thế khiến y phát sợ, y gượng hết trí não rên rỉ yếu ớt đặng lấy lòng: “Bác sĩ…”
“Được thôi.” Ánh Lý Vi hiện chút đau lòng, anh xoa nhẹ đầu y: “Thế chúng ta chờ đến lúc cậu không sợ tiêm nữa nhé, có được không nào?”
Vương Giác nắm lấy tay anh, thút thít gật đầu lia lịa như một chiếc lục lạc.
“Uống thuốc an thần này đi, nó giúp cậu bình tâm lại.” Lý Vi đưa vài viên thuốc nhỏ: “Cảm xúc của cậu dao động quá nhiều.”
Vương Giác hơi né theo bản năng, do dự không biết có nên nhận hay không.
“Cậu chọn một trong hai đi nhé?” Lý Vi lia mắt qua ống tiêm.
Vương Giác nghẹn lời, lập tức giật lấy số thuốc kia rồi nuốt trọng không cần kèm nước.
Thấy cơ thể y mềm dần và đôi mắt đã hơi lim dim, Lý Vi từ tốn ôm y vào ngực rồi thở ra một hơi.
“Thật ngoan.”

Khi ông Trương tỉnh lại thì thấy một bảo vệ đang nằm bò trên đất. Ông nhìn kỹ lại thì thấy quần áo và mũ xám tương tự mình, đây chính là người đồng nghiệp vừa than vãn chuyện con cháu ăn bám mình cách đây ít lâu.
Có ai đó bước qua trước phòng thư.
“A — aaaaa —”
Ông Trương thét ầm lên trước thi thể đã lạnh băng kia.
“Ông không sao chứ?” Lý Vi dừng chân gõ lên kính: “Nghe bảo có người gửi đồ cho tôi ở đây, là một chiếc hộp đen.”
“… Anh là… sư phụ của Hồ Lô?” Ông Trương hỏi: “Còn trẻ thế sao… À không, này, này, này có người chết…”
Nói được một nửa thì ông dừng lại.
Vì trông thấy gương mặt lãnh đạm âm u của Lý Vi như thể từ bé đã không biết buồn vui.
Nhận ra sơ suất của mình, Lý Vi mỉm cười theo bản năng mới tức thì nhận ra không ổn, bèn vội vàng đổi sang một ánh nhìn nuối tiếc sững sờ.
“Có lẽ anh ta đã khiêu khích ai đó rồi chăng.” Lý Vi có lòng tốt giúp người suy đoán: “Để tôi gọi người đến xử lý, xin bác chớ đau lòng.”
Từ phía xa, Tịch Miên tay ôm một hộp tro bước ra khỏi trụ sở.

Đã lâu lắm rồi Khôi Kình chưa đặt chân vào trụ sở chính. Hoặc nên nói đã lâu lắm rồi gã chưa xuất hiện trước mặt người khác.
Gã bước từng bước lên tầng, lia mắt nhìn qua nơi làm việc của mỗi một tay sát thủ. Rồi bất chợt dừng chân trên thảm cầu thang giữa tầng nào đó, mở ra cánh cửa từ trên bức tường trắng và bước vào một gian phòng thí nghiệm.
Nơi đây đặt rất nhiều loại chai loại bình, mỗi món có gắn nhãn đều là thành quả một dự án hao tổn hàng nghìn tỉ. Đây là phòng thí nghiệm độc quyền của dược sĩ thiên tài Diễn Thần.
Gã ngồi xuống trên chiếc ghế hắn vẫn thường ngồi.
“Ta đến đây không phải để phúng viếng cậu, cậu chẳng thể an nghỉ được đâu.”
“Cậu phải lòng người đó.” Khôi Kình vuốt một tấm thẻ có tên hắn: “Đây là tội ác bất dung.”
“Tự sát, là trọng tội với chính bản thân.”
Là bụi cây xương xẩu để mồi chim mổ.
“Đồng tính luyến ái, là tội phỉ báng tự nhiên.”
Là nằm ngửa trên sa mạc hứng chịu cơn mưa lửa.
“Nếu không rèn luyện từ bé sẽ giảm bớt ham muốn sống còn.” Khôi Kình thả tấm thẻ ra: “Cậu nên đoạ xuống tầng thứ bảy Địa ngục đi[1], con trai à.”
Gã lắc đầu, mở ngăn kéo ra và tìm thấy một bức di thư.
Mở ra bên trong, nó được viết theo phong cách luận văn học thuật.
“Nghiên cứu về hành vi tự sát của chính mình”
Tóm lượt: Tỷ lệ tự sát của thanh thiếu niên vẫn luôn giữ ở mức cao, và có xu hướng trẻ hoá… Bài viết này phân tích nguyên nhân tự sát và đặc điểm tâm lý của hành vi tự sát.
Từ khoá: Tỷ lệ tự sát ở thanh thiếu niên; xu hướng gia tăng; đọc chữ như gặp người

Khi còn trong độ tuổi vị thành niên tôi từng tìm hiểu về tự sát, thời trung học đã từng có ý định tự sát. Ngoại trừ việc là một đứa trẻ có biểu hiện lâm sàng trầm cảm, thì việc này còn liên quan chặt chẽ đến mối quan hệ với gia đình và trường học. Dưới áp lực xã hội nặng nề, cha mẹ tôi đã áp đặt trạng thái tâm lý tha hoá lên thế hệ sau, nên từ lúc còn bé tôi đã được đào tạo dưới những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc theo “chuẩn mực đạo đức cao”, dẫn đến thái độ bi quan với cuộc sống.
Môi trường xã hội thời trung học vẫn có tác động đến sự phát triển của trẻ nhỏ thông qua người trưởng thành. Tự thân giáo dục trí tuệ đã là hoạt động giáo dục nặng nề, còn giáo dục đạo đức đã được giới hạn trong lời nói miệng và tuyên truyền đạo đức sáo rỗng. Nó được thể hiện qua việc máy móc hoá và thủ tục hoá quy trình “Học tập và thi cử”. Hệ quả là vào thời kỳ phát triển tâm lý mấu chốt của thanh thiếu niên, tôi đã xuất hiện các đặc trưng tâm lý dễ thấy như sự thờ ơ, cô lập, thiếu đồng cảm, từ đó nhân cách trở nên kém phát triển vô cùng nghiêm trọng.

Thật ra, người tự tử cũng giống như một mảnh cao su, chỉ kéo về một hướng thì dù cường độ lực lớn đến đâu cũng không đến độ tự sát. Điều dẫn đến hành vi tự sát thực chất là sự bất ổn nội tâm, mảnh cao su bị ép liên tục đa chiều thì chỉ cần bẻ nhẹ thôi cũng sẽ gãy vỡ. Lần đầu tự tử, tôi đang trong trạng thái tâm lý đặc thù nửa giả nửa thật, khi đó tôi còn có một suy nghĩ lạ kỳ là muốn máu mình phát sáng, nghĩ lại thật nực cười quá đỗi. Tôi thời điểm vị thành niên có lẽ đã xem cái chết như một trò chơi điện tử vậy, mang trong mình sự hào phóng và dũng cảm đi lại lần nữa nếu không vượt được ải.
Trên thực tế, những năm vừa qua tôi đều mang ý nghĩ đó. Đến khi tôi hiểu được cái chết thì tuổi thơ của tôi đã chấm dứt.
Hoá ra tôi đã cắn răng và bước đi thật lâu.

Kết luận: Vì đối tượng độc giả mục tiêu của bài viết này chỉ có thể hiểu các tác phẩm học thuật, nên tôi đã cố gắng đứng dưới phương diện học thuật và tối thiểu hoá sự văn vẻ để gửi đến anh một lời cáo biệt. Ở trên, tôi có nhắc đến bốn lý do dẫn đến tự tử, thứ nhất là tự tử vì cảm thấy tội lỗi, thứ hai là tự tử vì tình, thứ ba để thời gian mãi dừng trên thân thể và giữ bản thân tại thời điểm hoàn hảo nhất, thứ tư tự tử với mong muốn trả thù.
Có lẽ anh nghĩ tôi thuộc về trường hợp thứ tư, nhưng không phải như vậy.
Trường hợp của tôi không thuộc phạm vi bất kỳ nhánh nào kể trên.
Qua ngần ấy năm, tôi đã bào chế nên hàng ngàn hàng chục ngàn loại thuốc, và đến thời khắc cuối cùng ấy, tôi đã tự biến bản thân mình thành một vị thuốc.
Mong rằng anh có thể tỉnh mộng, quên tôi đi và hoàn toàn khỏi bệnh.
Thôi vậy, nếu đời này tôi mãi không thể thoát ly ánh mắt của anh thì anh phải luôn nhớ tôi mới là công bằng nhỉ.
— Vậy mong rằng anh sẽ mãi nhớ đến tôi và sống đến răng long đầu bạc, con cái đủ đầy.
Danh sách tài liệu tham khảo:
[1] Hiệp hội Quốc tế về Phòng chống Tự sát, Central Administrative Office:Le Baradé, 32330 Gondrin, France, www. iasp. info.
[2]…
[3]…
– Hết chương 35 –
Chú thích:
[1] Tầng thứ bảy Địa ngục: Trích từ Thần Khúc của Dante, phần Hoả ngục thứ mười lăm, Tầng thứ bảy Địa Ngục – giam giữ những kẻ bạo lực, lối vào của nó được canh giữ bởi nhân ngưu Minotaur và nó được chia thành 3 vòng:
Canto XIII –Vòng thứ hai (Rừng rậm): Giam giữ những người đã tự tử và người hoang phí tiền của. Những người đã tự tử, hay đã bạo lực với bản thân, sẽ bị trừng phạt bằng cách bị biến thành những bụi cây xương xẩu, và trở thành thức ăn yêu thích của các điểu nhân Harpy. Dante cũng nói thêm rằng những người đã tự tử cũng sẽ không được hồi sinh thân xác vào Ngày Phán Xét, vì họ đã từ chối thân xác của họ qua việc tự tử, và vì thế họ sẽ luôn mang hình hài của 1 bụi cây với thân xác gốc của họ treo lủng lẳng trên các cành cây.

Canto XIV –Vòng thứ ba (Sa mạc rực lửa): Là nơi giam giữ những người đã lăng mạ Thiên Chúa (Blasphemer) và những ai đã đi trái tự nhiên (Sodomites – người đồng tính, người cho vay nặng lãi). Họ phải nằm trên sa mạc rực cháy và hứng chịu những ngọn mưa lửa từ trên trời giáng xuống (Brunetto Latini, người thầy của Dante).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.