Chương trước
Chương sau
Nhiều chuyện kích thích qua đi, đã hơn nửa đêm, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ban đầu còn hứng khởi bàn "lịch sử đen tối không thể không kể của Ân Hậu và Thiên Tôn" hiện tại đã ngáp liên tục, Lâm Dạ Hỏa cũng biểu thị bây giờ nếu không ngủ sáng mai sẽ nhiều thêm tám cái nếp nhăn, Vô Sa sau khi xác định rõ chuyện thành hôn của Ân Hậu và Thiên Tôn chẳng qua chỉ là một tin tức chưa xác định liền tìm một phòng trống mà đi ngủ.
Hết thảy mọi người giải tán đi ngủ. Đợi sau khi trong phòng thanh tĩnh trở lại, ngay cả Bạch Ngũ gia cũng không nhịn được ngáp một cái lớn. Quay đầu nhìn Triển Chiêu, lại thấy đối phương còn ngồi ở trước bàn, nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt không có nửa phần buồn ngủ.
"Miêu nhi, làm sao vậy?"
Triển Chiêu ngẩng đầu, trên mặt là thần sắc nghiêm túc khó có được: "Ngọc Đường, phải như thế nào mới có thể bị vạn tiễn xuyên tâm?"
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cùng y: "Vẫn đang nghĩ chuyện của ngoại công?"
"Không thể không suy nghĩ." Triển Chiêu hỏi ngược lại hắn: "Lẽ nào ngươi không nghĩ đến chuyện của Thiên Tôn?"
"Cừu nhân của sư phụ..." Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Thiên Tôn bình thường nhìn như một người vừa mơ hồ lại không hay tâm sự, rất khó tưởng tượng ra trên lưng người lại mang một đoạn cố sự trầm trọng như vậy. "Nếu như sư phụ nguyện ý nói ra, chứng tỏ người đã buông xuống, suy nghĩ nhiều cũng vô ích."
"Nhưng mà, cho tới bây giờ ngoại công cũng chưa từng đề cập qua về những vết thương kia. Như vậy có phải chứng minh, trong lòng ngoại công vẫn không bỏ xuống được?"
"Miêu nhi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Bạch Ngọc Đường buồn cười, ngày thường mèo này được như là một người khôn khéo, hôm nay sao lại trở nên mơ hồ. "Ngoại công nhất định là không muốn các ngươi lo lắng nên mới không nói. Huống chi, Vô Sa đại sư nói không sai, cừu nhân của ngoại công bọn họ, hiện tại cũng không có mấy người còn sống, những ân ân oán oán kia đã sớm hóa thành cát bụi, ngươi còn xoắn xuýt chuyện này, chẳng phải là uổng phí nổi khổ tâm của ngoại công?"
"Ta biết ý của ngoại công... " Triển Chiêu gục xuống bàn, nhìn ánh nến hơi yếu ớt, có chút ngẩn ngơ. "Ngọc Đường, ngươi nói ở trong tình huống như thế nào mới có thể tập hợp được hơn vạn cung thủ để có thể làm được vạn tên cùng bắn?"
"Cũng không phải rất khó, Triệu Phổ liền..." Nói đến phân nửa, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu được. "Ngươi hoài nghi năm đó hại ngoại công bị thương là...?"
Triển Chiêu buồn bực gật đầu: "Ta sợ nhiều năm như vậy ta đều một mực giúp cừu nhân làm việc." Người của Ma cung luôn có ấn tượng rất tốt về người trong hoàng thất kia mà.
Lần này Bạch Ngọc Đường là thật sự bất đắc dĩ.
"Con mèo lơ mơ."
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn hắn - Sao lại nói ta lơ mơ?
"Quên rồi sao? Vô Sa đại sư nói đó là chuyện của 100 năm trước."
Triển Chiêu giật mình.
"100 năm trước. Triệu Khuông Dận mới có mười tuổi."
"..." Uổng công xoắn xuýt lâu như vậy.
Triển Chiêu yên tâm, đột nhiên lại nghĩ đến một việc: "Ngọc Đường, 100 năm trước, có phải là thời điểm Lý Biện vừa lên ngôi?"
Bạch Ngọc Đường giật mình: "Cũng không nói được, sư phụ bọn họ nói trăm năm trước đều là con số đại khái." Thời gian trôi qua đã lâu, ai có thể nhớ được rốt cuộc là chín mươi mấy năm hay là một trăm lẻ mấy năm. Nhưng nếu như là vừa đúng 100 năm trước, chính là vừa lúc sư phụ hắn chiếm được Cửu Long Lệnh trở thành võ lâm chí tôn. Đương nhiên, Thiên Tôn có phải là võ lâm chí tôn hay không kỳ thực không hề liên quan đến khối Cửu Long Lệnh kia.
Triển Chiêu gật đầu: "Cũng đúng." Nhớ khi còn bé những lão nhân gia ở Ma cung kể cố sự cho y đều nói là trăm năm trước trăm năm trước, cũng không phải là tra án, ai kể cố sự còn nói 102 năm lẻ 3 tháng trước a, nghe qua đã cảm thấy không được tự nhiên.
"Kỳ thực bây giờ chúng ta nên lo lắng chính là tin tức bị bạo nổ ở Thái Bạch Lâu kia."
Triển Chiêu nhất thời che mặt: "Không cần phải nhắc nhở ta chuyện này."
Những cừu nhân đã sớm hóa thành cát bụi kia, so với cái này, thật tình là cực kỳ yếu ớt có được không?
Bên kia/
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương còn chưa chạm giường đã ngủ đến thiên hôn địa ám, khi Công Tôn thả Tiểu Tứ Tử lên giường Tiểu Tứ Tử thậm chí còn khẽ ngáy. Công Tôn chỉnh chăn cho hai hài tử, cảm thán. "Gần đây Tiểu Tứ Tử ngủ càng ngày càng trễ rồi."
Triệu Phổ tiến sát, chọc chọc gương mặt tròn tròn của Tiểu Tứ Tử. "Gần đây chuyện vui càng ngày càng nhiều."
Công Tôn quay đầu liếc hắn: "Chuyện đùa ở đâu ra?"
Triệu Phổ xòe tay đếm cho y xem. "Bệnh tóc bạc trắng của Thiên Tôn trị khỏi, người giang hồ đến Khai Phong tìm ngươi ngày càng nhiều, chuyện cũ của Thiên Tôn và Ân Hậu được mở ra, gần đến Trung thu rồi, còn có." Triệu Phổ nở nụ cười có chút hả hê. "Ân Hậu chuẩn bị thành thân cùng Thiên Tôn." Triệu Phổ hiện tại vô cùng chờ mong sáng sớm ngày mai có thể tới mau một chút.
Công Tôn đập hắn: "Bớt sung sướng khi người gặp họa đi." Còn bắt chước Tiểu Tứ Tử xòe ngón tay đếm bán manh!
"Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang phiền não." Ban đầu chỉ là một lời đùa, sao lại nháo đến toàn giang hồ đều biết, trời biết sẽ kết thúc như thế nào.
"Phiền não gì?" Triệu Phổ tùy tiện ngồi xuống cạnh bàn, thanh âm đè xuống thật thấp. "Hai vị lão gia tử nếu thật có ý liền thành hôn, nếu không có ý đó liền là một hồi hiểu lầm không phải xong rồi sao?" Triệu Phổ cũng không hiểu nỗi chuyện này có gì đáng phiền não.
Công Tôn trừng hắn. "Nếu thật đơn giản như vậy thì tốt rồi."
Mấu chốt của vấn đề không phải chuyện thật hay giả, mà là ở chỗ dù là thật hay giả thì tin tức này tuyệt đối có thể truyền trong giang hồ mười năm tám tháng - người bị tốp năm tốp ba người giang hồ vây xem, Công Tôn, biểu thị, hiện tại người giang hồ thật là quá rãnh rồi a!
"Ta lại cảm thấy các ngươi suy nghĩ quá phức tạp." Ngẫm lại, Ân Hậu cùng Thiên Tôn hai người họ hiểu lầm, vu cáo, hơn một trăm năm rồi, chuyện gì chưa từng gặp qua. Biết mình "bị" thành thân, đoán chừng phản ứng không khác gì Lục Thiên Hàn. "Hai vị lão gia tử quan hệ tốt như vậy, biết mình bị thành thân cũng không sao."
Vô tâm vô phế.
Công Tôn tiếp tục trừng hắn.
"Nhưng lại có chuyện, thư ngốc, ta vẫn chưa kịp hỏi." Triệu Phổ hiếu kỳ. "Thiên Tôn không phải đã nhiều năm tóc bạc rồi sao, ngươi làm sao lại nghĩ đến việc biến cả đầu tóc của người đen trở lại vậy?" Trước đó vài ngày Triệu Phổ bị Triệu Trinh cùng Bát vương gia túm đến hoàng cung chuẩn bị Trung thu, chưa kịp xem toàn bộ quá trình Thiên Tôn tóc biến thành đen.
"Không phải ta muốn, mà là không thể không làm."
"?"
Công Tôn đi tới bên cửa sổ, thấy phòng Triển Chiêu bên kia đã tắt đèn, lúc này mới ngồi vào bên cạnh Triệu Phổ, nhỏ giọng nói tiếp: "Một đầu tóc bạc của Thiên Tôn không phải do nội lực, mà là do trúng độc."
"Trúng độc?" Triệu Phổ xác thực bị kinh ngạc một chút, trúng độc dẫn tới bạc tóc không phải sự tình hiếm lạ gì, kỳ lạ chính là, Thiên Tôn cư nhiên bị trúng độc, chuyện này nghe vào quả thực kỳ lạ như cá bị chết chìm.
Công Tôn vội vàng ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút.
Triệu Phổ thấp giọng, hiếu kỳ hỏi: "Ban đầu ta nghe Triển Chiêu nói qua một ít nguyên nhân Thiên Tôn bạc tóc, nghe nói là Yêu Vương dùng trong trăm năm nội lực phong ấn ký ức của Thiên Tôn, mới dẫn đến Thiên Tôn tóc bạc. Chẳng lẽ không đúng? "
"Ta không biết võ công, nhưng ngươi gặp qua dùng nội lực phong bế ký ức một người, từ đó khiến người ta quên chút chuyện sao? "
Triệu Phổ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Thật không có." Nhiếp hồn thuật có thể khiến người ta đầu óc mơ hồ nghe lệnh của người khác, nhưng đối với một số cao thủ gần như là vô hiệu.
"Thiên Tôn cũng nói, nội lực là không thể tùy tiện truyền, phiêu lưu rất lớn." Triệu Phổ tiếp tục gật đầu, trong vụ án Mạnh Thanh xác thực có nói qua, Vô Sa đại sư cũng nói nếu như tổn hao nội lực hoặc thụ thương, truyền chút nội lực kéo dài tính mạng thì có thể, nhưng truyền bốn năm mươi năm nội lực cho một tiểu tử mới có mười năm nội lực thì mười phần có đến tám chín phần mất mạng. "Thiên Tôn khi đó bất quá chỉ chừng hai mươi tuổi, cho dù võ công có tốt đến đâu, nhưng làm thế nào có thể tiếp nhận trăm năm nội lực của Yêu Vương?"
"Triển Chiêu nói nội lực của Yêu Vương là dùng để giúp Thiên Tôn quên một chuyện cùng với bảo vệ mạng của người, lẽ nào trọng điểm không ở chỗ quên đi chuyện gì mà ở chỗ bảo mệnh?"
Triệu Phổ vẫn là cảm thấy rất thần kỳ, đến cùng thì người nào có thể thương tổn được Thiên Tôn a?
"Cho nên nói, trăm năm nội lực cũng không phải là cho Thiên Tôn dùng?"
Công Tôn suy nghĩ một chút, chần chờ nói: "Có thể nói như vậy, trăm năm nội lực của Yêu Vương không phải dùng để phong bế ký ức, mà là dùng để phong bế độc trên người Thiên Tôn."
"Phong bế độc?" Triệu Phổ là một người thông minh, chuyện này vừa nói liền biết, người giang hồ nếu như trúng phải độc dược mãn tính lại không kịp tìm thuốc giải, sẽ dùng nội lực dẫn độc tố tới một chỗ, để tránh khỏi độc tố lan ra toàn thân, do đó trì hoãn thời gian độc dược phát tác.
"Nhưng tại sao Yêu Vương lại dùng nội lực của mình phong bế độc, mà không phải là đi tìm thuốc giải?" Dựa theo đạo lý, Ngân Yêu Vương có thể tính trước chuyện thiên hạ, tìm một giải dược cũng không phải là việc khó.
Công Tôn lắc đầu: "Lúc đó không thể tìm thuốc giải."
Triệu Phổ càng hiếu kỳ, sao ngay cả giải dược cũng không thể tìm.
Công Tôn ngẩng đầu lên, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói như thế nào: "Độc của Thiên Tôn là từ trong bụng mẹ mang tới, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, loại độc này cùng với thân thể Thiên Tôn hình thành một loại cân bằng hoàn mỹ. Mà một khi giải độc, sự cân bằng trong cơ thể sẽ lập tức bị phá vỡ, ngược lại sẽ nguy hiểm tính mệnh."
Triệu Phổ gật đầu. Khi hắn hành quân đánh trận có lúc từng qua một cái thôn, người trong thôn đó không hiểu vì sao mỗi ngày đều ăn một loại cỏ độc. Khi đó hắn còn muốn cho quân y trị liệu, kết quả người nơi đó nói không thể chữa, nếu chữa sẽ chết. Quân y cũng nói thôn dân đã hình thành thói quen ăn loại cỏ này, nếu như tùy tiện giải độc, không cẩn thận sẽ hại mạng người.
"Nhưng nếu như là trong bụng mẹ liền mang tới, như vậy độc tính phải càng ngày càng yếu mới đúng, vì sao càng về sau, lại cần trăm năm nội lực của Ngân Yêu Vương kéo dài tánh mạng?"
Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Công Tôn rất có tính nhẫn nại, đã khuya rồi mà hai mắt vẫn còn sáng lên: "Độc cùng bệnh là giống nhau, cũng chia rất nhiều loại. Có loại bệnh, như phong hàn các loại, nếu như căn cơ thân thể tốt, không cần phải xem đại phu không cần uống thuốc, qua mấy ngày liền khỏi rồi; nhưng có loại bệnh, nếu như bỏ mặc, bệnh càng ngày sẽ càng nghiêm trọng. Thiên Tôn trúng độc, chính là loại càng ở lâu trong cơ thể thì độc tính càng tăng."
"Cho nên trăm năm nội lực của Yêu Vương giống như là một cái khóa cửa, khóa toàn bộ độc trong người Thiên Tôn trong một cái rương nhỏ, không để nó lan đến tứ chi bách hài của Thiên Tôn, cũng không để nó đánh vỡ sự cân bằng trong cơ thể Thiên Tôn?"
Công Tôn liên tục gật đầu -- không hổ là đại nguyên soái, một chút liền hiểu rõ ràng!
"Yêu Vương nhất định là đem độc khóa đến gần não Thiên Tôn." Cho nên Thiên Tôn mới mơ mơ màng màng như vậy.
Công Tôn một cước đạp hắn - Nói bậy cái gì đó, không được nói xấu lão nhân gia.
Nhưng mà Triệu Phổ quả thực nói không sai, Yêu Vương thực sự đã đem độc tố vây ở phụ cận não của Thiên Tôn, vì nội lực ảnh hưởng đến đại não, nên tóc của Thiên Tôn mới trắng như tuyết như vậy.
Triệu Phổ không tránh, mọt sách này sức lực có thể lớn bao nhiêu chứ, đạp thật là thoải mái.
"Như vậy lần này ngươi chữa tóc bạc cho Thiên Tôn là do Thiên Tôn lại độc phát nữa rồi sao?"
"Không phải vì độc phát, chỉ là do vài ngày trước nhìn thấy tóc Thiên Tôn có vài sợi màu đen, tò mò hỏi người xem ta có thể kiểm tra toàn diện cho người hay không, dường như người có chuyện gì đó rất muốn nhớ lại, thật cao hứng mà đồng ý. Ta vẫn thật tò mò vì sao người đã hơn trăm tuổi rồi mà có lúc còn hồ đồ hơn cả Tiểu Tứ Tử, liền kiểm tra phần đầu của người thật cẩn thận." Lúc phát hiện Thiên Tôn trúng độc y cũng đã tỉ mỉ hỏi Thiên Tôn có cần giải độc hay không, Thiên Tôn thật dứt khoát đáp ứng, nhưng bảo y không được nói cho người khác chuyện này, nhất là Bạch Ngọc Đường. "Nếu như không giải độc, độc tố kia sớm muộn gì cũng sẽ đe dọa đến tính mạng Thiên Tôn.". Truyện Ngôn Tình
"Nhưng ngươi giải độc này, cân bằng kia sẽ không bị phá vỡ sao?"
"Bây giờ thì loại cân bằng kia đã không còn nữa." Công Tôn lắc đầu. "Ta nói khi đó giải độc sẽ phá vỡ cân bằng bởi vì khi đó Thiên Tôn chỉ mới 20 tuổi, nội lực không đủ, hiện tại với một thân nội lực của Thiên Tôn, hoàn toàn không cần phải quan tâm đến lo lắng ngày xưa."
Triệu Phổ ngẩng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thán: "Vậy không phải là hiện tại Thiên Tôn có hơn hai trăm năm nội lực." Vậy có phải là Ân Hậu đã không đánh lại Thiên Tôn rồi?
Công Tôn cũng vừa nhớ đến chuyện này. "Hình như là như vậy. Nhưng mà hôm nay hai vị lão gia tử luận bàn rõ ràng vẫn là đánh ngang tay..."
"Thiên Tôn vẫn hồ đồ như trước."
"Nhưng mà Thiên Tôn đã không còn tóc bạc..."
Cho nên nói, Ngân Yêu Vương a, đến cả nội lực cũng rất thần bí.
Mười bốn tháng tám.
Thời tiết rất đẹp, mọi việc đều tốt.
Sáng sớm Triển Chiêu vẫn còn trong giấc mộng đẹp, cửa đã bị người ta một cước đạp ra. Triển Chiêu "xoát" một tiếng ngồi dậy, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa một thân hồng hỏa sa y (áo lụa) đứng ở cửa, thấy Triển Chiêu vẫn còn mặc tiết y (áo lót),không nhịn được nói: "Cư nhiên vẫn còn mặc quần á?" Ngữ khí còn có vẻ rất tiếc nuối.
Bạch Ngọc Đường y phục chỉnh tề, đứng bên giường mà đáp trả một câu. "Muốn nhìn thoát y liền đến phòng tắm, tùy ngươi nhìn, thế nào?"
"Ha hả!" Lâm Dạ Hỏa lại bị dọa sợ. "Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường sao?" Lại có thể trêu chọc y. "Đúng rồi, ngươi không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Bạch Ngư Thang." Lâm Dạ Hỏa cảm thấy bản thân nửa đêm cầu bát quái quả thực không hề sai, tên của Ân Hậu cùng với tên của Bạch Ngọc Đường, sau khi biết đến một... tầng ý nghĩa khác, cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Gân xanh trên trán Bạch Ngọc Đường nổi lên, thật vất vả hắn mới có thể quên đi đoạn lịch sử đen tối này, Lâm Dạ Hỏa lại nhắc nhở hắn.
"Lâm Hỏa Kê." Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật ra một câu. "Hôm nay trên trán ngươi sinh ra tám cái nếp nhăn."
"Ngươi gạt người." Lâm Dạ Hỏa lập tức liền giơ chân. "Ngươi mới là Hỏa Kê (gà tây) của nhà ngươi đều là Hỏa Kê, tiểu gia ta mỹ mạo như hoa đệ nhất thiên hạ, trên mặt sao có thể có nếp nhăn, trên mặt tiểu gia ta nửa cái nếp nhăn cũng không có." Tuy nói nhiều như vậy, nhưng Lâm Dạ Hỏa vẫn móc ra chiếc gương nhỏ tùy thân, trái phải trên dưới đều soi cẩn thân, sau đó nhịn không được mà "a" một tiếng.
Triển Chiêu đang rời giường mang giày, bị tiếng "a" này làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa thì ngã xuống giường. "Sao vậy?"
Ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Dạ Họa vẫn đang đứng đó nâng mặt ngắm say sưa. "Tiểu gia ta thực sự là quá tuấn tú quá đẹp, trên đời này sao lại có thể có người hoàn mỹ như ta vậy, như vậy thì người khác làm sao mà sống a!"
Khóe miệng Triển Chiêu co giật: Một thời gian rồi không gặp, y đã quên bản tính nhị hóa của Lâm Dạ Hỏa thế nào rồi.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút cạn lời, quen biết Lâm Dạ Hỏa chính là một trong hai chuyện ngốc nhất mà đời này hắn từng làm.
"Sáng sớm ngươi đến đạp cửa phòng ta chỉ là muốn đứng ngoài cửa nói mình là thiên hạ đệ nhất soái ca?"
"Dĩ nhiên không phải." Lâm Dạ Hỏa cất gương nhỏ đi, nghiêm trang nói. "Ta tới để thông báo cho các ngươi, Ân Hậu và Thiên Tôn đã về rồi, đồng thời, họ đã biết chuyện "bị" thành thân"
Triển Chiêu đang mang một chiếc giày khác bỗng dừng lại, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được ngây người trong chốc lát.
"Ngoại công bọn họ... Là phản ứng gì?" Nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng hay là chuẩn bị tìm người tính sổ?
"Bọn họ... " Lâm Dạ Hỏa bản muốn nói gì đó, lại đột nhiên chỉ chỉ bầu trời. "Chính là loại phản ứng này."
"Tử lão quỷ, muốn cho lão tử gả ngươi, nằm mơ cũng không thể"
"Rắm, ai muốn cưới ngươi, người nào cưới ngươi người đó xui xẻo tám đời!"
"Ngươi mới cưới, cả nhà ngươi đều cưới, lão tử là nam, muốn thành thân cũng là lão tử cưới!"
"Ngươi cưới cái rắm, lão xử nam trọn đời!"
"Ngươi mới là lão xử nam, cả nhà ngươi đều là lão xử nam!"
...
Triển Chiêu yên lặng che mặt: Cả nhà gì gì đó, trúng đạn theo rồi.
Lâm Dạ Hỏa nháy nháy mắt nhìn Triển Chiêu, ý rằng -- Ngươi là lão xử nam?
Bạch Ngọc Đường ở một bên lắc đầu liên tục -- Ta làm chứng, tuyệt đối không phải.
Đột nhiên, nộn nộn thanh âm truyền đến: "Cha, xử nam là gì vậy? "
Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, ngoài cửa trong viện chẳng biết lúc nào đã tập trung một đống người, Triệu Phổ, Công Tôn, Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương bọn họ là nhân khẩu thường trú tại Khai Phong liền quên đi, vì sao ngay cả đám ma đầu kia của Ma cung đều đến rồi, nhất là những di di của Triển Chiêu, đang e sợ cho thiên hạ không loạn nói chuyện cùng đại nương và nha hoàn của Khai Phong phủ.
"Hắc Hắc, Thiên Tôn ngượng ngùng." đây là Hồng Cửu Nương.
"Sau khi Thiên Tôn thu sính lễ của cung chủ cũng không sờ tay của tiểu cô nương khác, cung chủ quá phúc hắc rồi." Đây là trước sau đều mù quáng tôn sùng cung chủ của mình, Lam hồ ly.
"Đừng nói là sờ ta, Thiên Tôn rõ ràng là vừa thấy nữ nhân liền tránh đi, phái Thiên Sơn của người cũng không hề có cô nương." Đây là đủ loại suy đoán, Diệp Tử Thiền.
Bạch Ngọc Đường ở một hắc tuyến: Phái Thiên Sơn của hắn vẫn có nữ đệ tử được không, chỉ là không nổi danh mà thôi.
"Nói đi cũng phải nói lại, hôn lễ này của họ đến cùng là làm hay không làm a?" đây là Diêu Thanh suy tính chính sự cùng trù phòng đại nương vẻ mặt hưng phấn chỉ muốn làm hỉ sự.
"Đều đã đánh nhau, vậy mà vẫn còn làm sao?" Bao Duyên kinh ngạc, hai người đánh đến không thấy bóng dáng, đám người kia vẫn còn thương lượng hỉ sự?
Bàng Dục quay đầu nhìn hắn: "Ngẫm lại ngày hôm qua, ngươi vẫn chưa phát hiện ra đây mới là phản ứng bình thường của hai vị lão gia tử sao?"
Nhớ tới chuyện hôm qua, còn chưa đến nửa ngày mà hai lão gia tử đã đánh nhau đến vài lần, Bao Duyên cảm giác mình bị Bàng Dục thuyết phục.
"Cho nên hôn lễ này, đến cùng là làm hay không làm a?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.