Sau một hồi buôn dưa lê bán dưa chuột thoả thích đam mê thể thao cơ miệng thì An Tĩnh cũng lết thân trở về phòng bệnh của mình. Khi mở cửa ra cô đã thấy trong phòng có gì đó sai sai liền đóng cửa lại, nhìn số phòng ghi trên cửa ra vào. Ủa đúng mà? Không lẽ mở cửa sai công thức?
Gãi gãi cái đầu không mấy gọn gàng cho lắm, An Tĩnh quyết định mở cửa thêm một lần nữa và không quên dụi mắt để bản thân mình khỏi nhìn lầm. Cô bước vào một căn phòng choáng ngợp với một đống đồ bổ linh tinh bên trong. Đang thắc mắc với sự xuất hiện lạ lùng của đống đồ này thì bên ngoài Mục Niệm một thân âu phục bước vào bên trong, hai tay xách hai giỏ trái cây cùng với đồ dùng cần thiết khác.
Nhìn thấy cảnh tay xách tay nắm của Mục Niệm, An Tĩnh không khỏi ba phần bất lực bảy phần như ba. Cô nhanh chóng nhường đường cho Mục Niệm chất chứa thêm đống đồ này lên bàn ghế, thậm chí chiếm luôn “trường kỷ” của mình luôn.
Lướt nhìn đống đồ rồi lại nhìn ông sếp lớn của mình, An Tĩnh vội vàng dẹp gọn một chút để lấy cái ghế cho Mục Niệm ngồi. Định đưa tay rót ly nước mời ông sếp lớn này thì Mục Niệm đảo khách thành chủ, không chỉ rót cho anh thậm chí rót cho cô một cốc luôn. An Tĩnh cạn lời tiếp nhận ly nước, đẩy đống đồ sang một góc để ngồi lên trên đó.
“Chủ tịch, không ngờ đãi ngộ của công ty lại tốt đến như vậy sao?”
Còn là đối với ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777031/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.