“Không cần đâu, thật ra tiểu nữ cũng đã hoàn toàn bình an rồi. Bởi vì đã có người trợ mệnh nghịch cách cho cô ấy kể từ ba năm trước, bây giờ mới có tác dụng lớn đến tiểu nữ.”
Trần Uyển nghe vậy tâm cũng bình ổn lại đi. Nhưng lại thấy tờ giấy vàng tô trước mặt mình, bà có chút thắc mắc.
“Vậy chữ Tĩnh mà đại sư phê vào đây là có ý nghĩ gì sao?”
Đáp lại lời của Trần Uyển chỉ là một nụ cười nhàn nhạt không nhiễm chút bụi trần nào cả. Bàn tay tao nhã gạt bớt chút mực đen lóng lánh, lại vẽ trên một tờ giấy vàng tô khác một đoá lan quân tử đưa tiếp cho Trần Uyển. Một nụ cười đầy ẩn ý nhìn bà rồi nói.
“Thiên cơ bất khả lộ, khi nào tiểu nữ của thiếu chủ đến đây. Bần tăng sẽ nói cụ thể.”
Trần Uyển ngờ nghệch ra một chút, một ánh sáng kinh hỉ chứa đứng hi vọng loé qua ánh mắt đầy ảm đạm. Tuy bà không tin lắm về thế giới tâm linh, thế giới quan duy tâm nhưng không phải lúc nào cũng thế. Như bây giờ bà thầm cầu nguyện đức phật hiển linh phù hộ độ trì cho con gái bà tai qua nạn khỏi, Trần Uyển bà nguyện dùng cả đời phía sau ăn chay cầu an cho con bé.
…
An Tĩnh có chút đuối sức khi mà cứ cố gắng đi mãi tiến về phía trước mà không thể bắt được ánh sáng loé trước mặt mình. Cô cứ vồ hụt nó mãi khiến cho cái tên mặc dù cực kỳ an tĩnh nhưng cũng phải phẫn nộ cực kỳ. Cô ngồi phịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777028/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.