“Anh cút ra khỏi đây cho tôi. Tôi không thể nào để kẻ gây hại tính mạng của An Tĩnh lại gần nữa.”
Mục Chấp như nổi lên cơn điên mà xô đẩy lấy Mục Niệm ra khỏi nơi đây. Tuy những lời của Mục Chấp rất ác liệt nhưng mà cũng đúng như vậy, Mục Niệm chua chát nhìn cánh cửa thô bạo bị đóng sầm lại một tiếng. Qua ổ cứ kính nhỏ được gắn trên cửa, Mục Niệm thấy Mục Chấp đang quỳ gục một bên thành giường của An Tĩnh. Theo góc chếch hướng nhìn, Mục Niệm thấy được một vành mắt đỏ ửng của em trai không khỏi thở dài rồi rời đi.
Bóng dáng cao lớn thất thần lê từng bước mệt mỏi ra khỏi bệnh viện, Mục Niệm không vội bắt xe để về mà một mình đi bộ trên vỉa hè. Anh băng qua một khu công viên công cộng, bước tới là một dòng sông đang uốn lượn. Mục Niệm tựa hai tay mình vào thành lan can sắt do hấp thụ sức nóng của mặt trời nên có cảm giác bỏng rát ở da thịt nhưng mà anh vẫn khư khư cầm lấy không buông ra. Cảm giác đau rát ở da thịt thì làm sao đau bằng trái tim đang rỉ máu, ngổn ngang những vết thương chưa kịp khép lại thì đã có những vết thương khác chằng chịt khắc sâu vào.
Ánh mắt mệt mỏi không tiêu cự nhìn ra một quãng trời rộng lớn thông qua đôi mắt. Bầu trời thoáng đãng không có mây trôi nên chỉ có xanh ngắt một màu, những tia nắng choi chang chiếu xuống mặt sông đang gợn gợn từng đợt sóng nhỏ lăn tăn. Nhìn như được thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/777022/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.