Đây mới là chương 57, do sơ xuất nên nhầm chương. Mong mọi người thông cảm độ lười của mị nha.
An Tĩnh nhanh chóng rời khỏi phòng giám thị không dám chậm trễ ở lại đó. Chuyện vừa rồi làm cho cô cảm giác không được thoải mái cho lắm nhất là đối diện với Mục Chấp. Một phần kiên định nào đó trong cô đang dần lung lay, nếu còn tiếp tục thì sẽ sụp đổ mất.
"An Tĩnh! Em đứng lại đó cho tôi!''
An Tĩnh cố tình không nghe thấy, nhanh chân bước đi. Mục Chấp chạy hết lực muốn hộc hơi mới đuổi kịp cô. Anh cầm lấy tay cô mà gằn giọng.
"An Tiểu Tĩnh! Em không nghe tôi gọi hả?"
An Tĩnh bực bội, dùng dằng thoát khỏi Mục Chấp, dùng giọng điệu của mẹ mình để phản bác Mục Chấp.
"An Tĩnh tôi là con một của họ An, không có anh em bà con gì nhà họ Mục cậu cả!"
Mục Chấp nhất thời á khẩu nhưng lại nghe giữa cô và anh không có quan hệ mà phẫn nộ.
"AN TIỂU TĨNH!!!"
An Tĩnh hếch mặt lên, hét lớn vào mặt Mục Chấp.
"MỤC CHẤP!!!"
Không lẽ cô lại thua thằng nhóc thua mình 8 tuổi sao? Đừng có mà mơ! Muốn hét chứ gì, tôi hét lại cùng cậu!
Mục Chấp ánh mắt phức tạp nhìn An Tĩnh mặt không có chút máu nhớ lại bệnh án của cô không khỏi xót lòng. Anh muốn ở bên cạnh cô nhưng lại sợ cô từ chối, lấy lý do bệnh tật mà đẩy anh ra xa.
Mặc dù rất hèn mọn nhưng anh chỉ mong có thể ở bên cạnh cô thôi không được sao?
Trầm mặc đứng yên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/776971/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.