Chuyện An Tĩnh tỉnh dậy là chuyện ngày hôm sau. Khi tỉnh lại đầu lâng lâng nhưng vẫn cố lết xác đi học.
Mệt mỏi bước xuống nhà thì thấy cặp vợ chồng vô trách nhiệm đang uống trà đọc báo ở phòng khách.
Thấy con gái mình xuống, Trần Uyển bỏ tách trà xuống, mặt mày không chút biến sắc.
"Sao hôm qua con lại uống say như vậy?"
An Tĩnh đầu óc quay cuồng xiêu vẹo đi xuống, thần trí mòng mòng chuẩn bị nghe bà mẹ già mình mắng.
Nhưng mắng bình thường còn đỡ, đây kiểu mắng khiến mọi người không khỏi ngã ngửa.
"Uống bia rượu thì mẹ không cấm đoán con. Nhưng cũng phải có chừng mực chứ! Chả ai như con, đã uống say còn quậy nữa. Hành thằng bé Mục Chấp mà thấy tội nghiệp quá đi!"
An Tĩnh bây giờ mới nắm bắt được trọng điểm, đây không những mắng chửi cô mà còn gán ghép cô với Mục Chấp?! Có người mẹ nào như bà ấy không?
Đang oán trách mẹ mình một trận nhưng lại nghe bà ấy nói tiếp, An Tĩnh cảm thấy không còn mặt mũi gặp Mục Chấp lần nữa.
"Mặt mày nhăn nhó làm gì? Tối quá con say về, thằng bé đã đem về nhà. Đã vậy con còn quấn lấy Mục Chấp, còn không quên nôn ói lên người thằng bé. Gặp mẹ con là một phát xuống đất rồi đó nha con. Ôi thằng bé con nhà A Anh thật là dễ mến."
Mặt của An Tĩnh phong phú màu sắc, không ngờ luôn khi say mình lại trở nên đáng sợ như vậy.
Đúng là không hiểu con bằng cha mẹ, Trần Uyển không ngại mà thêm dầu vào lửa.
"Nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-trong-em/776951/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.