Rõ ràng là không nói đạo lý nhưng từng câu từng chữ lại rất thuyết phục, rõ ràng là người từng gây tổn thương cho mình lúc dùng lời ngon tiếng ngọt lại tin răm rắp.
Lâm Diệp thấy mình ngốc nghếch, nhưng đây là tình yêu mà chính cô mong chờ, dù sao cũng là quá khứ cô cũng không muốn ôm khư khư bên người để rồi tự mình suy nghĩ tự mình buồn.
Bàn tay nhỏ lướt trên cổ anh thì dừng lại, Lâm Diệp chép chép miệng quở trách: "Chỉ đi có bốn năm mà em còn tưởng anh trở thành đại ca xã hội đen không bằng!"
Lục Hàn Thuyên cười: "Em nói hình xăm này sao?"
Lâm Diệp chẳng thèm để ý, bất quá anh sau này không làm cảnh sát nữa liền có thể đi bán thịt heo, làm một đao phủ có hình xăm đáng sợ, trên người toàn là vết thương.
Kéo chăn đắp lên cho cô cẩn thận, để lưng trần dán vào ngực anh, Lâm Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tầm mắt có thể quan sát thấy bầu trời trong xanh vừa chuyển mình từ đêm tối.
Sương đọng lại trên phiến lá trĩu nặng, sức lực quá lớn nên trụ không nổi đành rơi xuống, một cái liền vỡ tan dưới mặt cỏ xanh mướt.
Đêm qua còn tưởng anh sẽ để yên cho cô ngủ, ai ngờ đến giữa đêm Lục Hàn Thuyên chịu không nỗi vẫn đánh thức cô dậy.
Kết quả hai người có một trận 'đánh dã chiến' vô cùng kịch liệt, nếu không phải dùng hết một hộp 'bao an toàn' thì tin chắc Lục Hàn Thuyên lúc này còn chưa chịu ngừng nghỉ.
Tối qua anh không định dùng biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438167/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.