Hai tháng sau đó, mọi thứ đều lại đâu vào đấy.
Không ai dám ở trước mặt Lâm Diệp nói về Lục Hàn Thuyên, sau cơn sốt đau lòng kia Lâm Diệp rất nhanh đã hồi phục sức khỏe.
Một tuần sau khi khỏi bệnh Lâm Diệp lại đi làm, cứ liên tục chạy đi chạy về từ bệnh viện sang trường học, lại từ trường học về nhà.
Căn nhà từng sống với Lục Hàn Thuyên cô cũng bán đi, rồi cùng Tiểu Bạch dọn về sống với mẹ Lâm và Lâm Hạo.
Một nhà bốn người vui vẻ hạnh phúc, mấy hôm trước Tư Du có ghé thăm, còn ở lại ăn cơm xong cũng không ngại hỏi qua ý kiến Lâm Diệp về tình hình vụ án mà bọn họ đang điều tra, Dục Minh cũng được thăng chức làm đội trưởng kể từ khi Lục Hàn Thuyên bị điều đi.
Buổi tối, Lâm Hạo đi ngang phòng Lâm Diệp, nghe bên trong vẫn còn động tĩnh, dường như chị gái chưa ngủ nên Lâm Hạo tiện tay gõ cửa.
"Chị, vẫn chưa ngủ sao?"
Lâm Diệp vừa đi vệ sinh, cũng đi ra mở cửa: "Chị đã ngủ rồi! Sao vẫn chưa ngủ?"
Lâm Hạo gãi gãi đầu: "Khát nước nên xuống nhà uống. Không có việc gì thì em đi ngủ đây, chị cũng ngủ đi!"
"Được rồi! Ngủ ngon!"
"Chị ngủ ngon!"
Lâm Hạo về phòng, Lâm Diệp cũng đóng cửa quay trở lại giường ngủ. Cả tuần này cô cứ hay buồn tiểu về đêm, mà ban chiều cũng không uống nhiều nước lắm.
Khó hiểu thì khó hiểu, Lâm Diệp cũng không để ý.
Mãi cho đến hai tuần sau đó...
***
Lục Hàn Thuyên kể từ ngày gây sự đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438159/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.