Không gian im lặng như tờ đột nhiên vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, tiếng 'leng keng' thanh thúy đánh vào thính giác nhạy cảm, Lục Hàn Thuyên nằm yên bất động để nhận ra hung thủ đã quay trở lại.
Khi hắn mở cửa đi vào, lần nữa tiện tay đóng cửa. Bước chân chậm rãi tiến đến chỗ sofa, không thèm đoái hoài gì đến người đang bị khóa trên giường sắt.
Người đàn ông mặc một chiếc quần màu đen sần hai gối, áo thun đen, đôi giày thể thao mòn cũ cùng với một chiếc mũ lưỡi trai được hắn gỡ xuống đặt lên bàn.
"Cũng một ngày trôi qua mà đến cả một con ruồi nhỏ còn không thấy, anh nói xem có phải là anh bất hạnh lắm không?"
Giọng người đàn ông vang lên trong căn phòng, thanh âm dửng dưng như đang cố ý trêu chọc Lục Hàn Thuyên.
"Còn anh thì không?" Lục Hàn Thuyên trong miếng khăn trùm đầu, cất lên tiếng nói khàn khàn.
Một ngày trôi qua căn bản anh không ăn, không uống, lại thêm môi trường ở nơi này chứa đầy những thứ tạp nham, với người như Lục Hàn Thuyên chịu đựng được đến giờ đã là một kỳ tích.
Mùi ôi thối vẫn cứ bốc lên không ngừng, khiến cho khứu giác của anh cũng bị tổn hại, cả người mệt đừ không rõ, dường như ngập trong phổi chỉ toàn là bụi bẩn và rác.
Đối phương nhếch khóe môi, cười mỉa mai: "Ai cũng cho rằng tôi bất hạnh, cả anh cũng vậy sao? Đội trưởng Lục, hình như không mấy dễ chịu hơn tôi."
Tiếng đội trưởng nghe thật quen tai, Lục Hàn Thuyên nhất thời lại quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438143/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.