Khi Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên đuổi theo người đàn ông ra cửa sau thì cũng vừa vặn người đó biến mất trong tầm kiểm soát của hai người.
Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, mồ hôi trên mặt cô tươm ra như mưa còn chưa kịp lau sạch đã vội vã nói: "Hàn Thuyên! Em đã thấy... Vết bẩn đó, màu sắc đó..."
"Diệp Diệp! Bình tĩnh đã em!"
Lục Hàn Thuyên thấy cô gái kích động, gần như là muốn nhảy dựng lên vì để mất dấu người đàn ông khả nghi kia.
Lúc hắn vừa biến mất khỏi ngã rẽ, Lâm Diệp nảy sinh nghi ngờ liền kéo Lục Hàn Thuyên nhanh chóng đuổi theo.
Kết quả, bước chân người đó nói nhanh liền nhanh như cơn gió. Trong một khắc nào đó, Lâm Diệp cảm nhận được hắn ta giống như đang cố ý trêu chọc.
"Hàn Thuyên! Hãy tìm hắn, em xin anh hãy tìm cho bằng được hắn!" Lâm Diệp nắm vị trí gần khuỷu tay anh, siết chặt trong bất an, hoài nghi và lo sợ.
Anh chưa từng thấy Lâm Diệp như lúc này, cô mất bình tĩnh, vội vàng ra quyết định, dứt khoát nhưng đầy lo lắng, sự bất an trong nỗi tuyệt vọng kia rõ ràng là tâm lý bị đã kích.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không được..."
Còn chưa nói xong cô đã gạt tay anh ra, bỏ đi trong câu nói khẩn trương: "Tập hợp đội người, phải nhanh chóng tìm cho ra hắn!"
Lục Hàn Thuyên phản ứng không kịp với hành động bất ngờ của Lâm Diệp, anh chỉ muốn nắm cô lại nhưng cô gái nhỏ lướt qua anh đã quay đi rất nhanh, gần như không cho anh thêm cơ hội nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438139/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.