Lâm Diệp đi ba bước chậm bốn bước nhanh, lời Lục Hàn Thuyên nói cô đều bỏ ở ngoài tai.
Chỉ vừa kịp bật định vị Lâm Diệp đã không chờ được khi con đường có ngã rẽ, hình bóng người đàn ông vội vàng đi vào trong hẻm nhỏ khiến Lâm Diệp chỉ vội bỏ điện thoại vào túi quần.
Vừa mới thấy hắn khuất ở hẻm, Lâm Diệp chạy đến vậy mà cuối cùng lại mất dấu.
Tự nhiên bốc hơi chính là chuyện không thể nào, xung quanh hẻm nhỏ cũng chẳng có chỗ trốn, rốt cuộc đã chui vào ở góc nào.
Lâm Diệp chẳng hiểu ăn phải gan hùm mật gấu gì, nhìn trái phải con đường thưa chỉ toàn sỏi đá, lập tức đi vào con hẻm.
Con hẻm nhỏ có dốc thẳng lên, như dẫn lên một cái núi, đường hẻm lót đá cuội có to có nhỏ, đi nhiều nên thành đường mòn.
Đây dù sao cũng là trung tâm, nên chuyện hẻo lánh cũng khó nói. Rốt cuộc cô đã đi đến phương trời nào, Lâm Diệp không rõ.
Bạo dạn đi trên con hẻm dang hai tay là sờ được bờ tường, con đường không lớn lắm, cứ thế mà đi thẳng lên trên.
Cuối con dốc đỗ xuống của hẻm nhỏ, Lâm Diệp nhìn thấy một căn nhà tụ đầy rêu, xung quanh có mấy cái cây đã bị đốn trụi, dường như là được dọn cho sạch.
Ngoài căn nhà gỗ kia hình như không có căn nhà nào nữa, đây vốn dĩ là ban ngày nhưng bởi vì che bởi tán cây xanh um xung quanh mà có chút âm u.
Tia sáng len qua cành lá, rơi xuống đất loang lổ từng mảng, gió thổi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438133/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.