Cục trưởng xếp chỗ cho đội người của Lục Hàn Thuyên ngồi ở dãy ghế trên để tiện nghe báo cáo, nhưng Lâm Diệp không thấy thoải mái ở vị trí đó.
Lục Hàn Thuyên cũng hiểu ý, cô bình thường thích ngồi ở một góc, quan sát biểu tình trên gương mặt người khác để đánh giá mức độ sự việc.
Lâm Diệp chưa bao giờ muốn bản thân trở thành người 'truy vết hung thủ', cô muốn cảm nhận nội tâm đang đấu tranh của hung thủ, cũng muốn cảm nhận uy nghiêm của những vị cảnh sát cao cao tại thượng hằng ngày vẫn làm.
Đa nhân cách là bệnh nhưng nhiều khi nó có thể giúp người ta rõ ràng trong nhiều chuyện hơn người bình thường.
"Giáo sư Lâm! Ở phía dưới, mọi người ngồi sẽ không tiện cho việc nghe báo cáo! Hay là cứ ngồi ở trên này đi!" Cục trưởng hạ mình.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không cần đâu! Báo cáo là mọi người cùng nghe, không phân biệt ai cao ai thấp. Tôi ngồi ở đâu, cũng vẫn nghe được!"
"Cục trưởng, cứ tự nhiên đi!" Lục Hàn Thuyên lịch sự, ngỏ ý cục trưởng cứ ngồi xuống ghế, đừng quan tâm bọn họ.
Lục Hàn Thuyên cất bước đi trước, Lâm Diệp gật nhẹ đầu với Lễ Chí Bình rồi bước theo Lục Hàn Thuyên, tiếp đó là Tư Du và Dục Minh bước theo sau lưng.
Bốn người xuống cuối dãy ghế trong một góc tường, Lâm Diệp thích ngồi ở dưới bởi vì không quen khi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Từ khi cô bước vào sở cảnh sát Đông Xã vô số ánh mắt hướng đến cô có chút kỳ quái, Tư Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438122/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.