Ba ngày, đối với một người là không quá dài.
Nhưng đổi lại... đối với bố mẹ Cảnh Trí, ba ngày qua giống như là ba thu.
Lâm Diệp vẫn còn nhớ giọt nước mắt đè nặng trên khóe mi của Lệ Thu, niềm ân hận vì không thể chăm sóc yêu thương con mình của Cảnh Huy.
Gia đình nhỏ vừa đón chào thành viên mới không lâu, ấy vậy mà lại gặp biến cố thế này.
Tiêu Giản nhìn Lâm Diệp ngồi trên ghế chờ dành cho người thân ngoài phòng phẫu thuật, đây là phòng đã chuẩn bị mấy hôm để tiến hành ca mổ của Cảnh Trí, Lục Hàn Thuyên hôm nay không cùng cô đến.
Anh dẫn theo đoàn đội của Than Chí Bằng hai hôm trước đã đến huyện Cao Đông, Lâm Diệp cũng muốn theo nhưng anh bảo sự ưu tiên trước mắt mà Lâm Diệp để ý nhất chắc chắn không phải hung thủ.
Lúc này đây, cô lo lắng cho Cảnh Trí nhiều hơn. Có lẽ ở những nơi nào đó trên thế giới này, vẫn có những đứa trẻ bất hạnh hơn Cảnh Trí, cũng cần được bảo vệ và yêu thương.
Nhưng khả năng của con người có giới hạn, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ một số, chứ không thể giúp đỡ hoàn toàn.
Chắc đó là lý do, những tổ chức trẻ em ra đời. Những hành động thiết thực cần được làm nhiều hơn và những lời kêu gọi cần được truyền tải rộng rãi.
Bước chân dừng trước mặt cô, Lâm Diệp ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đẹp của Tiêu Giản, khi hai người trao nhau ánh mắt có lẽ giây phút ấy cũng chính là trao nhau thứ 'niềm tin' mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438105/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.