Lục Hàn Thuyên rất ít khi nhắc đến gia đình với Lâm Diệp, nay từ miệng một người lạ gọi ra tên bố anh, Lâm Diệp có chút bất ngờ.
Căn phòng từ đó cũng vơi đi phần nào không khí căng thẳng, một trong hai người cảnh sát xin phép được đi gọi điện thoại, Tiêu Giản cũng đứng dậy đi ra hướng cửa.
Ở một góc hành lang, anh cảnh sát gọi một cuộc về Sở, hai ba hồi chuông liền kết nối được với người muốn liên hệ.
Bên kia, người đàn ông bực bội vì bị làm phiền, mặt mày bặm trợn mắng: "Có chuyện gì?"
Anh cảnh sát cười hì hì lấy lòng: "Đội trưởng, anh mau đến bệnh viện thành phố đi!"
"Thế nào? Tôi là đội trưởng an ninh, bảo tôi đến bệnh viện để hô hấp nhân tạo cho cậu à?" Than Chí Bằng hầm hố.
Bên này, anh cảnh sát gãi đầu: "Đội trưởng... Không phải..."
"Không phải là không phải cái gì? Lão tử đây còn chưa chết, đến bệnh viện làm gì?"
"Thì... Thì có người là đội trưởng đội cảnh sát thành phố B, tên... tên cái gì mà Lục... cái gì mà Thuyên ấy! Em không nhớ! Chỉ biết, anh ta bảo gọi anh tới..."
Than Chí Bằng nghe cấp dưới nói năng không rõ ràng cũng khó hiểu, nhưng cái người họ Lục cái gì Thuyên kia...
Hình như...
"Lục Hàn Thuyên?" Than Chí Bằng kêu lên.
Anh cảnh gật đầu kiên quyết 'đúng rồi'.
Bên này, vẻ mặt Than Chí Bằng chẳng khác nào đạp phải phân chó.
Vội vã gật đầu trong ba giây: "Được rồi! Tôi đến ngay! Các cậu, nhớ không được nói bừa đấy!"
"Bọn em thì nói bừa được gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438103/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.