Nắng vàng nhạt màu xen qua khung cửa sổ, soi sáng căn phòng với diện tích rộng rãi thoáng đãng.
Gió bên ngoài khung cửa sổ thổi nhẹ làm bay cánh hoa của nắng ngày hè, một cánh nhỏ tử đinh hương chẳng biết từ đâu bay đến rơi lên mặt sàn gạch.
Lâm Diệp ngồi ở ghế trị liệu dành cho bác sĩ, đối diện cô là một người đàn ông, hai người song song nhìn nhau với hai loại biểu cảm khác nhau.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen mới dường như là cố ý chuẩn bị cho một sự kiện nào đó, dáng người không cao lớn như Lục Hàn Thuyên nhưng gương mặt cũng có thể xem là ưu tú.
Hai bàn tay anh ta đan vào nhau, thẩm sâu trong thân thể vẫn có điều gì đó muốn nói với Lâm Diệp, chỉ là kể từ hôm nay cô đã không còn dính líu gì vói bệnh nhân này nữa.
Chu Cảnh là một giám đốc thương mại, bị chứng mất ngủ kéo dài do áp lực công việc.
Mấy tháng trước, anh ta có tìm đến cô để trị bệnh mất ngủ.
Đến nay, tình trạng của anh ta đã tốt hơn, tính theo những lần tái khám trước đó cô nhận ra Chu Cảnh đã bình phục hoàn toàn so với dự kiến.
"Anh Chu! Dạo tới anh không cần phải đến tái khám nữa. Giấc ngủ của anh đã tốt hơn trước, cứ kiên trì theo những gì tôi đã chỉ dẫn."
"Lâm Diệp!" Chu Cảnh gọi tên cô.
Lâm Diệp ánh mắt ngưng trệ, hướng đến người đàn ông đối diện nảy sinh nghi ngờ.
"Anh Chu! Anh còn gì muốn hỏi tôi sao?"
"Tôi... Tôi có thể hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-doi-truong-luc-chao-anh/438096/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.