Phòng khách không lớn nhưng được sắp xếp rất gọn gàng. Sô pha hẳn là đã lâu năm nhưng ngồi lên vẫn vô cùng thoải mái, có thể thấy được chủ nhân bảo dưỡng rất tốt. Trên bàn trà là hoa quả mà cậu chuẩn bị kỹ mang đến, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng. Chiếc TV lớn đặt trên tủ tưởng, hai bên ngăn tủ treo đèn ***g, không khí năm mới tràn ngập, nhưng mà Cao Quỹ chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên. Nguyên nhân chính là ông cụ ngồi đối diện đang dùng nhìn cậu không chớp mắt.
“Thưa bác, sức khỏe của bác tốt hơn rồi chứ ạ?” Nở nụ cười cho là hoàn mĩ nhất, Cao Quỹ bắt chuyện.
“Ừ.”
“May là được về nhà trước năm mới, ở bệnh viện khẳng định không thoải mái bằng ở nhà bác nhỉ?”
“Ừ.”
“Vậy có cần cháu đến phòng bếp giúp đỡ không ạ?”
“Không cần, đều làm xong rồi.”
Nghe được âm thanh quen thuộc của người yêu, cuối cùng Cao Quỹ cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Biết rằng mình không cần nghe một tiếng Ừ kia nữa.
“Cha, cha có ăn hoa quả không?” ngồi xuống một bên Cao Quỹ, Đới Thanh lấy hoa quả Cao Quỹ mang tới, cầm dao nói “Con gọt cho cha nha?”
“Không cần.”
Đới Trình Nho hơn nhắm mắt, tựa vào trên sô pha.
“Mệt mỏi sao? Con đỡ cha vào phòng nhé!”
“Ừ.”
‘Tiểu Thanh, để mẹ làm cho, con cứ ngồi với Tiểu Cao.” Mẹ chạy ra từ phòng bếp, hướng Cao Quỹ cười xin lỗi “Một mình cậu ấy ngồi chắc rất buồn.”
“Cháu không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-dich-bo-thu/2900340/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.