Buổi tối rất lạnh, gió táp vào mặt có chút rát. Cao Quỹ cầm điện thoại lên thuần thục bấm số của đối phương. Sau khi tút tút hai tiếng liền nghe thấy tiếng của Đới Thanh.
“Họp lớp xong rồi à?”
“Xong rồi.” Cao Quỹ thở ra một hơi mang theo sương trắng.
“Vậy thì về sớm một chút đi, buổi tối lạnh có tiện không? Muốn tôi đi đón không?” âm thanh từ đầu dây bên kia phá lệ mềm mại làm cho người ta động tâm. Chỗ họp lớp cách nhà Đới Thanh rất xa, hơn nữa cũng khuya rồi. Nhưng chỉ cần Cao Quỹ gật đầu thì với tính cách của Đới Thanh sẽ thật sự đến. Hơn nữa cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Chỉ nghĩ như vậy tâm tình của Cao Quỹ liền trở nên tốt hơn. Nửa đùa nửa thật nói “Muốn, nhưng trong lòng lại có điểm không đành lòng.”
Đới Thanh ở đầu bên kia nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nói ngốc gì thế? Lái xe qua đâu có gì phiền toái.”
“Vậy cũng không cần đâu, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm mà, quản lý.” Cao Quỹ tắt máy, nhìn thấy ngã tư đường vắng tanh ngẫu nhiên có một chiếc xe chạy như bay qua, nhanh chóng vẫy tay chặn lại rời đi.
Đới Thanh tùy tiện đặt tay lên chiếc dương cầm đồ chơi đánh vài phím, đàn phát ra mấy âm thanh lệch lạc. Cửa thủy tinh trong đêm giống như chiếc gương, soi lên khuôn mặt mỉm cười lại mười phần cô đơn của anh. Buông chìa khóa xe trong tay ra, anh mỉm cười lắc đầu, “Nói gì cũng không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-tinh-dich-bo-thu/2900333/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.