Nhận thấy ánh mắt Cố Dần Thành không có hảo ý, Diệp Huyên mặt lúc này càng đỏ hơn, lập tức trợn tròn ánh mắt, phồng quai hàm hầm hừ nói: "không được!"
"không được cái gì", Cố Dần Thành nhíu mày, "Ta nói muốn làm cái gì sao?"
"Huynh..." Diệp Huyên chán nản, nàng còn không biết hỗn đản này có hoa hoa tràng tràng gì sao, cũng tự trách bản thân mình không quản được miệng, chủ động nhắc tới thoại bản kia. hiện thời trước mắt hai người chính là một cái ngõ nhỏ u tĩnh, liên tưởng đến tình tiết trong thoại bản, ý tứ của Cố Dần Thành không cần nói cũng biết.
Cố tình hắn quả thật cái gì cũng chưa từng nói ra, nếu như Diệp Huyên muốn chỉ trích hắn là sắc ma, chẳng phải đại biểu chính nàng cũng nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ kia rồi?
Diệp Huyên đành phải oán hận nhéo bên hông nam nhân một phen, làm Cố Dần Thành hít một ngụm khí lạnh đáp lại, lại bị hắn thuận thế bắt được tay, một phen lôi vào trong lòng: "Tiểu nha đầu thật nhẫn tâm, nếu véo hỏng ta rồi, ta xem muội đau lòng hay không."
"Phi!" Diệp Huyên thối hắn một ngụm, "Còn nhiều người đau lòng huynh, không thiếu một mình ta đây."
Bàn tay to chậm rãi dao động ở giữa lưng thiếu nữ, Cố Dần Thành chậm rãi đùa con thỏ nhỏ trong lòng mình: "Vậy cũng không được, người khác ta cũng không cần, chỉ cần muội." Dứt lời ở bên tai Diệp Huyên phun ra một hơi thở, hạ giọng nói, "Chỉ cầu sư muội thương xót ta, giúp ta... thư giải."
Lời này đúng là trong thoại bản kia, thân là sư huynh, nam nhân vật chính thì thầm với sư muội. Sư muội kia nghe xong lời này, tất nhiên là ngượng ngùng không chịu nổi, lại vẫn cố nén xấu hổ nắm giữ dương căn ở trong khố của sư huynh, bị ống tay áo rộng rãi của sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042570/quyen-14-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.