Vào lúc chiều muộn, đột nhiên trời nổi mưa to. Diệp Huyên đeo một cái sọt linh dược, nói cáo biệt với vài đồng môn ở lối rẽ, vội vàng đi về tiểu trúc lâu của mình.
Lúc trước khi lựa chọn địa điểm kiến tạo động phủ, những người khác đều hao hết tâm tư nghĩ ở càng gần bên trong càng tốt, cố tình nàng chọn ở giữa sườn núi Huyền Phong. Nơi đó trước kia từng là ruộng linh dược của bản môn, sau này linh khí tan hết, mới bỏ rồi hoang phế. Vừa vặn có một cái đường nhỏbằng đá nối thẳng trên núi, hai bên trồng từng đám mậu trúc xanh um, được linh khí trong núi tẩm bổ, mặc dù vào đông cũng không bị khô vàng.
Diệp Huyên ngay ở tại chỗ lấy nguyên liệu, xây cho mình một một tòa tiểu trúc lâu hai tầng.
So với ngày trước, nàng bất quá là ở trong hai phòng ở mấy chục mét vuông, ngày ngày bôn ba lao lực ở trong thành phố đấy sắt thép, cũng không biết bản thân đến cùng cầu mong cái gì. Tuy rằng xuyên không vốn không phải mong muốn của nàng, đi đến một thế giới lạ lẫm rồi, lúc đầu cũng luống cuống tay chân, ăn rất nhiều khổ, hiện giờ đã có một chút an nhàn.
Diệp Huyên ở trong thế giới chủ, vốn là cô nhi không cha không mẹ. Nàng nhìn như sáng sủa hướng ngoại, kì thực trong khung độc lập lãnh đạm, quen sống một mình, cũng không thích ỷ lại người khác. Cho nên lúc nàng thật vất vả thành đệ tử ngoại môn của phái La Phù, trong môn phái cho phép bọn họ sửa chữa xây dựng động phủ, nàng không chút do dự, liền đặt nhà mình ở giữa sườn núi còn không có vết chân.
Hành vi của nàng không ai hiểu được, đệ tử ngoại môn không giống đệ tử nội môn, vốn là phải tương trợ lẫn nhau, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042537/quyen-14-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.