Chương trước
Chương sau
Mặc dù những ngày ở hành cung thật thoải mái, nhưng Diệp Huyên không thể luôn không trở về kinh. Nửa tháng sau, lễ vạn thọ của thái hậu sắp đến, trong cung thúc giục mãi, nàng không thể không thu thập hành lý, mang theo Hoài Yển về Đại Minh Cung.

Ra ngoài dự kiến của Diệp Huyên, thái hậu như trước trừng mắt lạnh với Hoài Yển, cũng không nói mấy lời linh tinh muốn giết yêu tăng này nọ. Bất quá Diệp Huyên vẫn lo lắng, chặt chẽ bảo hộ Hoài Yển ở bên cạnh, vừa thấy tư thế này của nàng, thái hậu sao còn không rõ, trong lòng càng tức giận Hoài Yển.

không có cách nào, bởi vì tác dụng của hệ thống cộng tình khi có khi không, hiện tại Diệp Huyên đối với thái hậu thật sự không dậy nổi tình cảm mẹ con. Thái hậu trải qua mưa gió hai triều, cũng không phải là nữ nhân đơn giản, nàng vạn vạn không tin thái hậu sẽ từ bỏ ý đồ.

Quả nhiên, ngay khi nàng hồi cung không bao lâu, Tiết, Lý, Khương ba công tử luôn luôn ở hậu cung làm người ẩn hình bắt đầu thường thường đến trước mặt nàng. Có đôi khi là ngẫu ngộ ở Ngự Hoa Viên, có đôi khi là chủ động tới cửa cầu kiến, xuất phát từ hiếu đạo, Diệp Huyên không thể mỗi ngày không đithỉnh an thái hậu, chỉ cần nàng đi Đan Hoàng cung, ba người kia ít nhất đều có một người ở đó.

Thái hậu đánh cái chủ ý gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đơn giản là muốn để ba người kia phân sủng.

Diệp Huyên dở khóc dở cười, không nghĩ tới có một ngày mình còn được cho là bánh thơm quả ngọt để tranh đoạt. Nàng đem việc này coi là chê cười nói cho Hoài Yển, trong miệng trêu đùa: "Nếu ngày nào đó bọn họ đến trước mặt cầu ngươi, Hoài khanh, ngươi nhường hay là không nhường?" nói xong, nàng tự hối hận lỡ lời, phải biết rằng Hoài Yển bây giờ còn chưa biết rõ ràng tâm ý của mình, nếu hắn nóinhường, vậy Diệp Huyên chẳng phải sẽ quăng mất mặt.

Hoài Yển cúi mắt, giấu đi thần sắc phức tạp ở đáy mắt: "Quan gia cũng không phải đồ vật, không thể nói nhường là có thể nhường ra, huống hồ", hắn dừng một chút, không tự giác đè thấp thanh âm, "Người vốn có tư tâm, nghĩ đến ta tu hành không thành, không làm được như Phật Tổ ngực mang rộng lớn như vậy."

Tuy rằng hắn nói năng uyển chuyển, Diệp Huyên trí tuệ như thế, sao không nghe ra ý tứ của hắn? đã có tư tâm, đương nhiên luyến tiếc Diệp Huyên bị người khác chia sẻ. Diệp Huyên nhịn không được bắt lấy tay hắn, lúc này hai người bọn họ vừa trải qua một hồi hoan ái, Diệp Huyên chỉ tùy tay đẩy tẩm y màu trắng mỏng manh, cổ áo mở rộng, lộ ra trên làn da tuyết trắng vẫn còn dấu hôn. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, bên trên còn chưa rút đi màu sắc, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh nhìn hắn, cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn: "Hoài lang..." Nàng dùng giọng điệu vô cùng thân thiết, "Ta thật cao hứng..."

Ma xui quỷ khiến, Hoài Yển lần đầu tiên chủ động vươn tay, ôm lại eo nhỏ của thiếu nữ. Hai thân hình còn mang theo tình triều gắt gao dán vào nhau, lấmo không khiến người ta tâm viên ý mã. Cho nên Diệp Huyên rất nhanh cảm giác được chỗ bụng nơi đó bị thứ cứng rắn đâm vào, còn nàng ngồi ở trênđùi nam nhân, giữa hai chân ướt át cũng không giấu diếm được Hoài Yển.

Như thế, lại một lần sóng hồng nhấp nhô thuận lý thành chương. Hoài Yển gắt gao ôm ngọc thể dưới thân, nghe nàng nũng nịu hô: "Hoài lang, a... Bắn cho ta... A, ưm a, ta muốn sinh đứa nhỏ cho Hoài lang..." hắn càng hung mãnh thao làm, theo lời đem tinh dịch một giọt không bỏ phí phun vào trong bụng nhỏ của nàng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, để nàng sinh đứa nhỏ cho mình, hóa sa... là mộtchuyện nghe qua, cứ như vậy làm người ta âm thầm khoái hoạt.

hắn sớm quên nguyên nhân lúc trước mình đáp ứng cùng Diệp Huyên truy hoan, để Diệp Huyên mang thai, là chuyện hắn kỳ vọng nhất cho tới nay. hiện thời, hắn như trước vẫn chờ đợi, nguyên do bên trong lại không còn như vậy.

Vì ý nghĩ trong lòng, lại đã đến đầu tháng thỉnh mạch bình an, Hoài Yển không biết có bao nhiêu khẩn trương. Thấy hắn một bộ dáng đứng ngồi không yên, Diệp Huyên dứt khoát đuổi hắn đi ra ngoài: "Trong vườn hoa đào nở, nhanh đi giúp ta bẻ mấy cành, để ta cắm bình."

Hoài Yển theo lời đi hậu viên Hiệt Lan Trai, đang chọn lựa cành hoa nở đẹp, một nam tử tuấn tú được nội thị và cung nữ vây quanh đã đi tới. Hoài Yển tuy rằng không giao tiếp cùng với người trong cung, nhưng cũng biết người này là Tiết Huy trong ba vị công tử kia.

Tiết Huy xuất thân so với Lạc Thành còn thấp hơn, luôn luôn đều là tính tình không hiện rõ, cố tình tiến cung lâu như vậy, bị Lạc Thành đè ép trên đầu không nói, còn nhảy ra Hoài Yển độc chiếm hoàng đế. Trong lòng hắn khó chịu đã lâu, nghe trộm được thái hậu và cung nữ tâm phúc Trầm Hương nóichuyện, bất ngờ bắt được nhược điểm đến đả kích Hoài Yển, lập tức khẩn cấp đi đến.

"Tiết công tử." Hoài Yển đã không lại lấy tự xưng của người xuất gia, xưng hô với Tiết Huy cũng từ thí chủ biến thành công tử.

Tiết Huy lại không khách khí với hắn, nói thẳng: "Ngươi có phải cho rằng bản thân độc chiếm quan gia yêu sủng, chính là đệ nhất nhân giữa hậu cung này? Ta nói cho ngươi, quan gia căn bản là không để ngươi ở trong lòng, bất quá là ham tươi mới, bắt ngươi làm đồ chơi thôi."

Người bình thường bị lời đeo thương mang gậy tời nhục nhã như vậy, chỉ sợ lúc này sẽ trở mặt với Tiết Huy, Hoài Yển lại không nói một lời, trên mặt nhàn nhạt. hắn biểu hiện như thế, càng làm Tiết Huy cảm thấy yêu tăng này không để bản thân vào mắt, cười lạnh một tiếng: "không tin phải không? Ta nghĩ chỉ sợ ngươi không biết, quan gia luôn luôn dùng canh tránh thai, nàng căn bản là không muốn sinh ra con nối dòng của ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.