Margaret đang ngủ mơ màng bỗng có cảm giác cái giường hơi lún xuống, rồi một bàn tay to ấm áp duỗi qua ôm lấy hông của nàng.
"Hừ...." Nàng vặn vẹo người muốn cách xa cái cơ thể rắn chắc phía sau một chút. Người nọ cũng khôngchịu thua kém, nhất định phải dán lên người nàng. Nàng càng vặn vẹo người nọ càng cuốn chặt. Nháo một lúc cả người Margaret cũng nằm sát mép giường, nàng đành phải bực bội hất tay Theodore ra: "Đừng làm rộn, ngủ đi!"
Theodore không nói gì, chỉ ôm lấy hông nàng kéo nàng vào ngực mình, nàng ngoan ngoãn để hắn ôm: "Ừm, ngủ đi." Giọng nói của hắn trong đêm khuya trầm thấp, khàn khàn nhận ra trong giọng nói của hắn có chút mệt mỏi, Margaret liền mềm lòng.
Nàng vẫn còn tức giận, dù là một cô gái hào phóng, nhiệt tình nhưng cứ luôn chủ động như thế, nàng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Theo... không thể thẳng thắn dù chỉ một lần sao? Chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể thậm chí có thể coi như hai người đang vui đùa, nhưng vào cái lúc nàng bỏ mặc Theodore ngồi trong thư phòng một mình, thật ra nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nàng thầm nghĩ, muốn hắn thẳng thắn một chút, một yêu cầu nhỏ nhoi như thế, cũng đâu phải là quá đáng. Nhưng nghĩ đến việc hắn bận rộn xử lý công vụ đến tận đêm khuya, bây giờ lại chấp nhận xuống nước đến dỗ nàng, Margaret cảm thấy trong lòng cũng không còn bực bội như trước. "Mình đúng là dễ thỏa mãn quá mà!", nàng cười khổ một cái rồi xoay người lại ôm lấy thắt lưng của Theodore.
"Xin lỗi em." hắn gác cằm lên đỉnh đầu nàng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở, nàng áp tai lên chỗ trái tim của hắn lắng nghe từng nhịp đập thình thịch. Tư thế bây giờ của hai người cực kỳ thân mật, Theodore ôm chặt nàng, thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042377/quyen-9-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.