Ngày hôm sau, Margaret vẫn không gỡ mắt kính xuống.
Nàng lo sợ, bất an nhìn Alex nhíu mày, cố lấy dũng khí giống như một người anh hùng nhỏ khẽ nói: “Tôi, tôi cảm thấy không quen…” âm lượng thật sự là rất nhỏ, Margaret không dám ngẩng đầu, cho nên không thể xác định được Alex có nghe rõ hay không. Nàng nắm chặt chiếc nĩa trong tay, giống như phạm nhân chờ đợi bị tuyên án, nhanh chóng máy móc đem bánh mì nhét vào miệng.
Một lát sau, nàng nghe thấy nam nhân đối diện thản nhiên nói: “Ăn từ từ, cẩn thận kẻo bị nghẹn…”
Margaret thầm thở phào trong lòng một hơi – kính mắt bảo vệ.
Thân là tiểu thư nhà bá tước nàng dù sao đi nữa cũng chịu sự giáo dục của quý tộc suốt mười mấy năm, lễ nghi đã thấm sâu vào xương tủy của Margaret. Tuy nàng khẩn trương, bất an, nhưng động tác ăn sáng vẫn tao nhã như trước. Hơn nữa nàng cũng không muốn biểu hiện quá thất thố trước mặt Alex, từ khi hai người kết hôn đến bây giờ đã nửa năm, họ chỉ mới ăn sáng cùng nhau có ba lần, trong đó có hai lần Công Tước Mar Bran cũng có mặt.
Nhưng mà…. Margaret nhíu mày nhìn cà rốt trong dĩa, đang ăn cùng người khác, lại thể hiện thói quen ăn kiêng của mình không phải là chuyện gì quá tốt đẹp. Nàng yên lặng, nín thở, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống cái thứ màu tím hương vị kì quái, vừa ngẩng đầu lên lại, nàng phát hiện dường như Alex đang nhìn mình.
Margaret vội vàng cúi đầu, mất tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thit-chi-lu-cuoc-hanh-trinh-an-thit/3042185/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.