Chương trước
Chương sau
“Ngươi tên là gì?” Bạch y nữ tử có khuôn mặt vô cùng đẹp ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi.

Thiếu nữ nâng tầm mắt, rụt rè nhìn nàng ta: “A Huyên... Ta gọi là A Huyên.” Thanh âm của nàng vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, sau khi trả lời xong liền cúi đầu xuống, thân mình không tự chủ được mà run rẩy, bộ dáng đáng thương, khiếp nhược đến cực điểm. Nhìn bộ dạng của nàng không ai có thể nghĩ đến nàng là yêu nữ Thiên La giáo giết người không chớp mắt.

Tô Tuyển âm thầm nghiến răng nghiến lợi, vì mình không nhìn rõ bộ mặt thật của yêu nữ này, tin lời nàng nói, bây giờ thì trở thành vật trong tay của nàng, phải nghe nàng điều khiển. Trước mắt, Tô Tuyển thân trúng kì độc, cứ cách ba ngày phải ăn giải dược nếu không độc phát mà chết. Không chỉ có thế, độc dược còn khiến toàn bộ nội lực của Tô Tuyển bị phong bế, cho dù hắn có khinh công tuyệt thế đi chăng nữa, cũng không có biện pháp trốn thoát khỏi tay Diệp Huyên. Cho nên Tô Tuyển chỉ có thể thành thành thật thật nghe theo Diệp Huyên phân phó, ngụy trang thành lô đỉnh cùng nhau lẻn vào Huyền Nữ giáo.

Người hỏi là nữ tử có địa vị cao nhất trên thuyền, đệ tử Huyền Nữ giáo Giản An. Ở trong Huyền Nữ giáo, lô đỉnh cho dù có được sủng ái bao nhiêu, theo quy củ địa vị vẫn là thua kém đệ tử. Những tiểu cô nương trên thuyền lúc này tuy chưa chính thức nhập giáo nhưng cũng được xem là một nửa đệ tử. Cho nên, các nàng bây giờ cùng lô đỉnh luyện tập thuật trong phòng, nhưng nhóm lô đỉnh không thể phá thân các nàng.

Quy định này cũng khiến Tô Tuyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không hắn thật không biết yêu nữ kia sẽ mượn cơ hội mà đưa ra yêu cầu gì với mình. Lúc hắn đang cân nhắc biện pháp đào tẩu, ánh mắt Giản An cũng dừng trên người hắn: “Đây là lô đỉnh của ngươi?” Tuy là hỏi Diệp Huyên nhưng ánh mắt vẫn đặt lên người Tô Tuyển.

Trong số hai mươi mấy người thanh niên, Tô Tuyển không thể nghi ngờ là người xuất sắc nhất. Người có bộ dạng tuấn mỹ hơn hắn không phải là không có, thí dụ như Nguyên Ung, nhưng trên người họ không có khí phách như hắn. Tuy Tô Tuyển đã cố gắng che giấu bản thân, nhưng chỉ cần hắn đứng nơi đó, dáng người thẳng tắp, mặt mày sáng sủa, giống như một thanh lợi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, lại vừa giống như hoa lê trắng tháng ba, lạnh lùng trong trẻo làm say lòng người, vị ngọt thuần kéo dài.

Diệp Huyên thấy Giản An cứ nhìn chằm chằm Tô Tuyển, làm sao có thể nhìn không ra ý đồ của nữ nhân này. Ánh mắt của nàng lạnh xuống, bởi vì cúi đầu, ngoại trừ Tô Tuyển, không ai chú ý tới nụ cười bên môi của nàng. Trong lòng Tô Tuyển lộp bộp một cái, yêu nữ Thiên La giáo tâm ngoan thủ lạt, người trong võ lâm đều biết, chẳng lẽ yêu nữ này muốn....

Hắn vốn là người thẳng thắn, sau khi trở về phòng cùng Diệp Huyên, liền nói thẳng: “Ngươi động sát tâm với Giản An?”

Diệp Huyên cười như không cười nhìn hắn: “Sao vậy, tướng công, ngươi đau lòng?”

Tô Tuyển bất đắc dĩ: “Cái gì mà đau lòng với không đau lòng, ta ngay cả mặt nàng cũng chưa nhìn rõ.”

Hắn vừa buột miệng nói ra, cũng không có ý tứ làm ầm lên với Diệp Huyên, con ngươi lạnh lẽo của Diệp Huyên liền dịu lại. Nàng quệt cái miệng nhỏ nhắn: “Nhưng nàng ta nhìn chằn chằm mặt ngươi, tròng mắt kém chút cũng lồi ra.” Những lời này mùi chua nồng đậm, ngay cả Tô Tuyển ngốc tự nhiên cũng cảm thấy không thích hợp.

Sao mà cảm giác yêu nữ này có chút quái dị.... Tô Tuyển trái lo phải nghĩ, nhưng hắn chưa bao giờ để tâm đến tình yêu nam nữ, càng sẽ không nghĩ đến chuyện Diệp Huyên thế nhưng thích mình. Bởi vì một nữ nhân khác nhìn mình lâu một chút mà nổi lên ghe tuông, ngẫm lại loại sự tình này không thể xảy ra trên người yêu nữ ma giáo.

Nếu Diệp Huyên có thể nghe thấy tiếng lòng Tô Tuyển, chỉ sợ sẽ ngay lập tức tức đến hộc máu. Tình trạng trước mắt khiến nàng rầu rĩ không vui, tuy Tô Tuyển bị chính mình ăn được không sai biệt lắm, nhưng đồ ngốc này vẫn chưa có động tâm. Người mình thích không thích mình, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười nói trước mặt hắn, giả bộ vân đạm phong khinh. Tuy Diệp Huyên là yêu nữ ma giáo, nợ máu trên tay rất nhiều, nhưng bây giờ cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi mới biết tư vị của tình yêu.

Thấy vẻ mặt Tô Tuyển thanh nhàn, thoải mái, Diệp Huyên không khỏi cảm thấy bực mình, đột nhiên vươn tay véo một cái dưới háng hắn: “Quỷ chán ghét!”

”Đừng!” Tô Tuyển bất ngờ không kịp đề phòng côn thịt bị véo một cái, ngay lập tức hô đau, thiếu chút nữa đau đến nỗ quỳ trên mặt đất:“Ngươi!” Hắn cắn răng, vừa cảm thấy ủy khuất vừa thấy phẫn nộ, “Ngươi rốt cuộc là muốn làm gi?”

”Ta muốn là gì....” Thiếu nữ sâu kín liếc nhìn Tô Tuyển một cái, vươn cái lưỡi thơm tho ra liếm trên môi một vòng, nở nụ cười mập mờ, “Ta nghĩ muốn chàng... Tướng công, ta nghĩ muốn chàng.” Lời vừa thốt ra, Tô Tuyển cũng bị nàng điểm trúng huyệt đạo đứng tại chỗ không thể động đậy. Diệp Huyên từ tốn cởi bỏ từng lớp quần áo trên người, cho đến khi thân thể mềm mại hoàn toàn lõa lồ trước mắt Tô Tuyển. Nơi thần bí giữa hai chân nàng đã không còn tiết khố ngăn trở, hộ khẩu trơn bóng, non nớt không một sợi lông, vừa nhìn đến Tô Tuyển liền cảm thấy hít thở không thông.

”Tướng công...” Diệp Huyên chơi đùa dương vật của nam nhân, nàng ôn nhu hỏi: “Chàng muốn ta không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.