Chương trước
Chương sau
Thời gian nửa năm thoáng cái đã trôi qua, Trương Diễn từ từ mở ra hai mắt, từ giữa ngày hè đã chuyển sang ngày đông giá rét. Ba ngàn dặm núi Thương Lan tuyết trắng phủ đầy, vách đá dựng đứng thấp thoáng sau mây mù cũng đã bị tuyết phủ kín. Hắn cất bước ra khỏi điện, một trận gió lạnh phả vào mặt, Trương Diễn cũng không thấy lạnh, chính là dù đứng giữa trời đầy tuyết, trong tâm hắn là một mảng mềm mại, không hề có cảm giác vắng vẻ.
“Chân quân.” Đồng tử đứng hầu ngoài cửa điện vội vàng chạy đến chào hỏi. Trương Diễn há miệng thở dốc, trong lòng rõ ràng muốn hỏi tin tức của người nọ, lời nói đã đến bên môi, lại nghẹn ở cổ họng, đành thản nhiên nói: “Trong điện gần đây như thế nào, có phát sinh chuyện gì không?” Đồng tử mang theo thần sắc kính cẩn đáp lời: “cũng không có việc gì lớn, đúng rồi...” hắn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, “Diệp sư thúc một thời gian trước đã xuống núi lịch lãm.”
Đồng tử cúi đầu, một lúc lâu sau, mới nghe nam nhân dùng ngữ khí không chút phập phồng nói: “Cũng tốt, ra ngoài lịch lãm, có thêm kiến thức...” Rồi gặp được nam tử tuổi tác tướng mạo tương xứng, sẽ không còn xem lão gia hỏa như bản thân là bảo bối. Trương Diễng cũng không biết trong lòng mình bây giờ là loại tư vị gì, hắn đứng tại chỗ hồi lâu mới hồi thần, phất tay nói: “Ngươi lui xuống đi.” Đồng tử ngẩn ra: “Chân quân ngài lại muốn bế quan nữa sao?” Trương Diễn còn chưa kịp trả lời, cách đó không xa bỗng truyền đến một trận bước chân dồn dập, một đồng tử trong Phùng Chân điện vội vàng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói: “Mau! Mau thông tri chân quân... Đã, đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Mi tâm Trương Diễn nhảy dựng. Đồng tử đó đầu tiên sửng sốt ngẩn người, sau mới vội vàng nói: “Không tốt, chân quân, Diệp sư thúc đã xảy ra chuyện!” ngày hôm nay, khi đang trực trong thần điện, đồng tử đột nhiên phát hiện ngọc bài trong nội điện Phùng Chân điện bỗng nhiên phát ra ánh sáng chính là tín hiệu xin cầu cứu của đồ đệ, mà tín hiệu này lại là do Diệp Huyên truyền đến. Trong điện không ai không biết, vị Diệp sư thúc này là ái đồ của Trương chân quân, vạn lần không thể xảy ra sơ suất.
Hắn vừa dứt lời, liến thấy Trương chân quân vốn bình tĩnh vô ba trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt. Sau đó, hắn cảm thấy hoa mắt, thân ảnh chân quân liền triệt để biến mất, nghĩ đến việc phải đi cứu Diệp sư thúc, đồng tử kia không khỏi thắc mắc: “Chân quân đi vội vàng như vậy, cũng đâu biết Diệp sư thúc đang ở nơi nào?” Đồng tử canh giữ cửa điện liền cười nói: “Ngươi có điều không biết, trên người Diệp sư thúc đã được chân quân thi ấn, hai người máu huyết tương liên, chân quân tự nhiên biết được Diệp sư thúc đang ở đâu.”
Trương Diễn không hề biết đến cuộc nói chuyện giữa hai đồng tử, lúc này cả người hắn đang tràn ngập lửa giận, trong lòng vừa giận lại vừa sợ. Giận là vì Diệp Huyên gặp nạn, mà không dẫn động pháp ấn của bản thân thi triển trên người nàng. Nếu như đồng tử kia không kịp báo cho mình, nàng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm. Sợ là vì không biết được tình trạng hiện giờ của Diệp Huyên, chỉ cần nghĩ đến việc tiểu đồ nhi có khả năng bị thương, Trương Diễn liền cảm thấy trong ngực một trận quặn đau.
Dựa theo pháp ấn, hắn tựa như một trận gió lạnh, chỉ trong chớt mắt đã bay xa ngàn dặm. Đứng ở nơi cao nhất Vân Đoan, Trương Diễn nhìn thấy rõ ràng đám mãnh thú đang rục rịch dưới kia, liền nhất thời cảm thấy sợ hãi. Trong thế giới Tu Chân, có một loại gọi là thông u dị thú. Còn thú này thích sống theo bầy đàn, trời sinh tính tình hung mãnh, nhưng có nhiều tu sĩ lại muốn bắt giết chúng. Mà nguyên nhân bắt giết, không phải do lông của chúng đáng giá, cũng không phải do trên người chúng có bô phận gì có linh tính.
Mà bởi vì đám thông u thú này có khả năng phân bố ra một loại chất thôi tình. Nhân loại chỉ cần ngửi được, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, đều cũng sẽ bị tình dục khống chế, phải cùng người khác giới ân ái một hồi, nếu không kết quả duy nhất là thất khiếu chảy máu không ngừng cho tới chết.
Hai mắt Trương Diễn bốc hỏa, bàn tay khẽ động, Quang Mặc Vân kiếm đã nằm trong tay. Một trận bạch quang xuất hiện, chỉ nghe “oanh ầm ầm” mấy tiếng, trong chớp mắt, mấy trăm con thông u thú phía dưới đã trở thành bột mịn. ngay lúc xuất ra kiếm quang kia, hắn đã đáp mây bay xuống, tay áo nhẹ phất một cái, đã đem Diệp Huyên ôm vào trong ngực. “A Huyên.” Hắn vừa mở miệng, thanh âm đã khàn khàn lợi hại.
Thần chí Diệp Huyên là một mảng mơ hồ, lúc trước đã dốc hết toàn lực cùng thông u thú đánh nhau, bất quá chỉ dựa vào một điểm ý thức thanh tỉnh. Từ trong hỗn độn, nàng bống nhiên ngửi thấy được một trận mùi thơm dễ chịu mà quen thuộc. Giống như mùi hương bên gối mà trước kia lúc nàng tỉnh dậy mỗi sáng ngửi được, yếu ớt thở dài một hơi. “Sư phụ...” Diệp Huyên vừa mở mắt nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống.
Trương Diễn cảm thấy trong lòng đau như cắt: “Chớ khóc, vi sư đã ở đây rồi.” Thanh âm của thiếu nữ tựa như con mèo nhỏ: “Sư phụ, ta tưởng người sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa.” Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra, gắt gao bắt lấy vạt áo Trương Diễn, “Sư phụ, ta thấy rất khó chịu.” Trương Diễn tất nhiên là biết Diệp Huyên khó chịu, cánh tay mà hắn ôm thiếu nữ lúc này đang run nhè nhẹ. Nếu như hắn không cứu Diệp Huyên, thì nàng sẽ chết. Nếu như hắn cứu Diệp Huyên, thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không bằng cầm thú. Nhưng muốn bảo hắn đem Diệp Huyên giao cho nam nhân khác, thì chính là có chết hắn cũng không làm được
“A Huyên.” Trương Diễn đè xuống cơ thể đang vặn vẹo không ngừng của thiếu nữ, “Ngươi nghe vi sư nói, ngươi đã trúng dâm độc của thông u thú, nếu như không...” hắn dừng lại một chút, rồi mới khô khốc tiếp tục, “Nếu như không cùng nam tử ân ái, thì sẽ chết,” Diệp Huyên hai mắt mêm mang nhìn hắn: “Sư phụ... Sư phụ muốn giúp ta giải độc sao?”
“Nếu như ngươi không muốn..” Trương Diễn phải dùng hết khí lực toàn thân mới từ trong kẽ răng nói tiếp, “Vi sư cũng có thể mang ngươi đến chỗ nam tử mà ngươi thích.”
“Không!” Diệp Huyên mạnh mẽ ôm lấy cổ Trương Diễn, nước mắt rơi liên tục, “Ngươi muốn đem ta giao cho người khác sao, ta không cần, ai ta cũng không cần! ta chỉ cần người, sư phụ!” cả người Trương Diễn chấn động: “A Huyên, ngươi có mình hay không ngươi đang nói cái gì?”
“Ta biết...” Diệp Huyên nức nở, “Sư phụ, người chán ghét ta cũng được, hận ta cũng được, ta không bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục che dấu nữa.” Đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt, “Ta yêu ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói, “Sư phụ, Ta yêu ngươi.” Trong nháy mắt đó, vui sướng tới quá bất ngờ khiến cả người Trương Diễn choáng váng. Hắn dường như chết lặng nhìn chằm chằm Diệp Huyên, nói từng từ một: “Ngươi vừa nói cái gì? A Huyên, ngươi nói lại lần nữa.”
“Ta yêu ngươi.” Diệp Huyên vừa khẩn thiết vừa kiên định nhìn hắn, “Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh. Ta không cần trường sinh, ta chỉ cần ngươi.” (khụ, ai biết xin giúp giùm)
Đã sống hơn ngàn năm, nhìn thấu hồng trần, Trương Diễn cũng đã từng nghe vô số người nói với hắn vô số lời hoa mỹ, nhưng đến tận bây giờ hắn mới cẩm thấy mình đã nghe được câu nói tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời này.
Hắn gắt gao đem Diệp Huyên ôm vào ngực mình, Diệp Huyên không nhìn thấy hắn, chỉ nghe hắn nhẹ nhàng than thở bên tai đáp lại: “Ta cũng chỉ muốn nàng.”
#
Dâm độc đã xâm nhập vào lcuj phủ ngũ tạng của Diệp Huyên, nàng thực sự chịu không nổi, nhỏ giọng rên rỉ. Lúc này, trên gương mặt thiếu nữ trắng nõn như bạch ngọc, hai má đã sớm nhiễm một tầng ửng đỏ như đóa hoa đào. Trong mắt hàm chứa lệ quang trong suốt, tựa vào trước ngực Trương Diễn, thân thể không ngừng cọ xát trên người nam nhân. “Sư phụ, ngứa... A Huyên rất ngứa...” Bàn tay cũng không an phận kéo mở vạt áo Trương Diễn, không chút do dự cắn lên gáy hắn một ngụm.
Trương Diễn hô lên một tiếng, lắc mình mang theo Diệp Huyên trở lại trong điện. Diệp Huyên thấy thế, động tác ngày càng lớn mật. Nàng một mặt ở trên cổ Trương Diễn khẽ cắn, một mặt mạnh mẽ cởi quần áo của hắn. Công lược nhiệm vụ gì gì đó, trước mắt hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Diệp Huyên, dâm độc phát tác ngày càng lợi hại, nàng chỉ một lòng suy nghĩ đem nam nhân trước mắt nuốt vào trong bụng, giải tỏa khát vọng bức thiết trong người.
Trương Diễn biết rõ nàng tất nhiên là thập phần khó chịu, nhưng mà cho dù Diệp Huyên đã tròn mười bốn tuổi thì suy cho cùng vẫn còn quá nhỏ. Hắn sợ làm Diệp Huyên bị thương, chỉ có thể kiệt lực đèn nén dục hỏa nơi hạ thân, một bàn tay vỗ nhẹ lên eo nhỏ của Diệp Huyên, một tay đem nàng đặt trên giường: “A Huyên, ngoan ngoãn, nghe lời vi sư nói.”
Diệp Huyên đâu còn tâm trí mà nghe hắn nói, thân thể nóng rực không ngừng giãy giụa trong lòng Trương Diễn, hai chân quẫy đạp lung tung, thừa dịp Trương Diễn không kịp chuẩn bị, liền kẹp chặt thắt lưng hắn.
Thắt lưng nam nhân hẹp mà rắn chắc hữu lực, tuy cách lớp đạo bào nặng nề, lại vẫn có thể thấy rõ ràng chỗ nào đó đã đỉnh lên một khối to. Diệp Huyên như cá gặp nước, hô hấp dồn dập, không ngừng chậm rãi cọ xát ở Trương Diễn khố hạ. Hoa huyệt của nàng đã sớm ướt đẫm, hai phiến hoa môi ướt đẫm khẽ hé mở lộ ra tiểu ngọc châu sưng đỏ. Mỗi lần cọ xát, tiểu ngọc châu nằm giữa cái miệng nhỏ nhắn lại lập tức phun ra hoa dịch trong suốt. Chỉ một lát sau, trên trường bào chỗ hạ phúc của Trương Diễn đã bị thấm ướt một mảng lớn.
Cho dù cách nhiều lớp vải vóc, Trương Diễn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nơi mềm mại nóng ẩm giữa hai chân Diệp Huyên. Bị tiểu yêu tinh này không ngừng cọ xát, cho dù là thánh nhân cũng không chịu được. Huống chi hai người bây giờ là lưỡng tình tương duyệt, Trương Diễn cũng không muốn nhẫn nại nữa, việc cấp bách giờ là giải dâm độc cho Diệp Huyên.
Dâm độc của thông u thú, chỉ có cách giải là nam nữ ân ái, nhưng bắt buộc phải có nam tử nguyên dương hoặc nữ tử nguyên âm (tức là xử nam hoặc xử nữ). bây giờ trúng độc là Diệp Huyên, thì cần nam tử nguyên dương.
Trong lòng Trương Diễn đã định, đem hai chân Diệp Huyên đang tác loạn trên người mình giữ chặt lại, pháp quyết xuất hiện trong tay, đêm Diệp Huyên cố định lại trên giường.
“Sư phụ.” Nhất thời thiếu nữ không thuận theo, nàng vốn đang cọ vô cùng thoải mái, bỗng bị buộc rời xa thân thể sư phụ, hoa huyệt lập tức trở nên ngứa lợi hại hơn. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu lên, nàng nức nở: “Sư phụ đại trứng thối, chỉ biết khi dễ người ta.”
Một câu này âm thanh kiều mị đến tận xương, khiến cả người Trương Diễn ngứa ngáy. “Đừng hồ nháo, vi sư giải độc cho trò.” Trương Diễn vươn tay cởi bỏ đai lưng Diệp Huyên, động tác của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp, nhưng đôi mắt đang nhìn chằm chằm thiếu nữ lại đang đè nén lửa nóng ngập trời. Rất nhanh, thân thể xinh đẹp trắng nõn của nàng đã hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Trương Diễn. Diệp Huyên thấy Trương Diễn không chớp mắt nhìn chằm chằm bản thân thì khong khỏi đỏ mặt xấu hổ: “Sư phụ, đừng nhìn...” Đáng thương là lúc này nàng không thể cử động, muốn che lại cũng không làm được.
“Ta không nhìn.” Trương Diễn mỉm cười, rồi cúi đầu, ngậm lấy điểm hồng anh trước ngực Diệp Huyên, khiến thiếu nữ khẽ kinh suyễn một tiếng, đầu lưỡi nam nhân ở trên đầu vú khẽ đảo, tay phải cũng nắm lấy một bên tuyết nhũ khác của nàng, năm ngón tay thon dài khi thì khẽ bóp, lúc lại dịu dàng vuốt ve tuyết nhũ, một lúc sau, khí lực cũng càng lúc càng lớn. cảm thấy bóp nhẹ vẫn chưa thỏa mãn, hắn một chốc thì khẽ búng đầu vú, một chốc lại nắm lấy khẽ đảo quanh theo quầng vú.
Diệp Huyên bị thủ pháp của nam nhân tra tấn phải rên rỉ liên tục: “Sư phụ, không cần... Đau quá, ân...”
“Nơi nào đau?” Trương Diễn chuyển lên hôn cổ Diệp Huyên, tuyết nhũ vừa bị hắn yêu thương qua, dính đầy nước bọt sáng lấp lánh. Diệp Huyên trong miệng mơ hồ không rõ: “Đầu vú... Đau quá, sư phụ thật xấu, dùng răng nanh cắn đầu vú A Huyên...”
“Vi sư không cắn.” Trương Diễn rất nghe lời, môi của hắn hôn dần xuống dưới, dọc theo đường cong cơ thể lung linh của thiếu nữ, từ xương quai xanh hôn đến trước ngực, rồi lại từ ngực hôn xuống bụng. Đầu lưỡi dọc theo miệng rốn vẽ vòng tròn, cuối cùng dừng lại ở trước hộ khẩu. Trương Diễn thẳng người dậy, dương vật giữa hai chân đã sớm cứng rắn nóng bỏng, hơi thở của hắn dồn dập ồ ồ, lại một lần nữa cúi đầu xuống, đem hai chân thiếu nữ nhẹ nhàng mở ra, hôn lên chỗ thơm tho kia.
“A!” Diệp Huyên hét ầm lên,”Sư, sư phụ, không cần!” ngữ khí của nàng mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu, trong thanh âm tràn đầy hổ thẹn. Nhưng Trương Diễn lại bất vi sở động, hắn đem hai chân thiếu nữ mở rộng ra, hai tay nắm chặt bắp đùi Diệp Huyên, đem cả khuôn mặt dều vùi trong hoa huyệt đã ướt đẫm. Giống như vừa rồi trêu đùa đầu vú Diệp Huyên, Trương Diễn đem hai cánh hoa kia ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt lúc nặng lúc nhẹ, khi thì dùng sức đâm sâu vào tiểu huyệt, đem mật nước mà thiếu nữ tiết ra đều nuốt vào bụng.
Xung quanh đều quanh quẩn tiếng nước tư tư đầy dâm mỹ, Diệp Huyên bây giờ đến cả khí lực khóc kêu cũng không có. Khoái cảm khó có thể tưởng tượng đang chiếm cứ mọi giác quan của nàng, khiến nàng mê muội. Trương Diễn vừa liếm Diệp Huyên thịt huyệt, vừa vuốt ve bắp đùi nàng. Mũi của hắn thường cọ đến tiểu ngọc châu đã sung huyết, khiến cả người Diệp Huyên co rút một trận, huyệt khẩu hồng nhạt lại phun ra một lượng lớn dâm dịch.
Trương Diễn hơi nhíu mày, trực giác cảm thấy Diệp Huyên muốn tiết ra nguyên âm. Như vậy thì không được, lúc này đâm độc trong người vẫn chưa được giải, nếu lúc này tiết ra, đối với tu vi sau này sẽ có trở ngại lớn. lúc này, hắn ngẩng đầu, ôn nhu gọi: “A Huyên.” Diệp Huyên vẫn đang kịch liệt thở dốc, nghe vậy kinh ngạc nhìn Trương Diễn, chỉ thấy đôi mắt của sư phụ vốn thanh lãnh như hồ sâu không thấy đáy nay tràn ngập dục vọng. Môi mỏng của hắn khẽ mở, trên môi vẫn còn ánh nước trong suốt. Nhận thấy Diệp Huyên đang nhìn, hắn vươn đầu lưỡi liếm một vòng, dường như muốn liếm đi thứ nước đó, lại dường như muốn nếm lại tư vị vừa rồi.
Diệp Huyên trong đầu nổ ầm một tiếng, dù nàng một lòng muốn đẩy ngã sư phụ tiên phong đạo cốt của mình, nhưng nhìn thấy một màn như vậy trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. “Sư phụ...” Cả người nàng ngứa ngáy, hoa huyệt lại càng ẩm. “A Huyên, vi sư cho ngươi thuốc giải.” Giọng nói của Trương Diễn như nghẹn trong họng, “Nếu như ngươi không muốn...”
“Đều do sư phụ làm chủ.” Diệp Huyên căn bản không nghe rõ lời của Trương Diễn, chỉ trả lời theo bản năng.
Sau đó, nàng thấy trước mắt tối sầm, Trương Diễn cởi đạo bào rồi khóa ngồi trên người nàng. Đợi chút, hai mắt Diệp Huyên trừng lớn, sư phụ nói giải độc, chẳng lẽ không phải là cắm vào mà là... Trương Diễn liếc qua một cái liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng: “Trước giải độc cho ngươi, sau đó chúng ta sẽ làm chuyện của vợ chồng.”
Tiếp đó, căn côn thịt kiên đĩnh sẽ đưa đến bên môi Diệp Huyên. Căn côn thịt kia theo từng lớp quần rơi xuống chậm rãi ló đầu ra, bộ dạng tuyệt không giống với dáng vẻ thanh lãnh cấm dục của sư phụ, thân vừa thô vừa dài, cả căn đều có màu hống nhạt, xung quanh gân xanh nổi lên. Quy đầu to lớn đập thẳng vào trước mắt Diệp Huyên, lỗ nhỏ phía trên không ngừng có dịch trắng chảy ra, Diệp Huyên chỉ thoáng nhắc đầu, liền có thể cọ đến trên căn côn thịt kia.
Một màn này đánh sâu vào trong tâm nàng, Trương Diễn vốn quần áo chỉnh tề, mũ miện đoan chính bây giờ trên khuôn mặt tràn ngập tình dục. Nguyên Anh chân quân nghiêm nghị không thể xâm phạm, cuối cùng trong giờ phút này cởi xuống đạo bào, từ trên mây ngã xuống phàm trần. diệp Huyên nghĩ rằng, có thể nhìn thấy một màn trước mắt này, bây giờ có muốn nàng chết thì cũng đáng. Mà Trương Diễn cũng không đè nén dục vọng đã bạo trướng của mình, hắn đem côn thịt đưa tới phía trước, chạm vào đôi môi mềm mại của thiếu nữ. “Ngoan, A Huyên, mau ngậm lấy nó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.