Tần Oản yếu ớt cười, lại có vài phần thê lương, “Đây coi là cái gì,so sánh với mấy năm này rời khỏi anh, lời nói tổn thương không đáng kểchút nào? Diệc Phong, anh… Nguyện ý hợp lại với em không?”
“Ha ha ~” Ân Diệc Phong cúi đầu nở nụ cười, mặt không chút nào chegiấu đùa cợt, “Tôi sao không biết Ân Diệc Phong tôi lại có lực ảnh hưởng lớn đối với em như vậy, nhiều năm nay cô Tần lên giường khách như làmây bay, lúc nào đến phiên tôi chứ.”
“Anh!” Tần Oản bỗng chốc mở to hai mắt nhìn, nước trong mắt run runrẩy rẩy, đầy vết thương bị đau đâm, vọt đứng lên, thân thể run không còn hình dạng.
Khách lên giường như mây bay?
Rốt cuộc là hận bao nhiêu anh mới có thể nói ra những lời tổn thương người như thế!
Nhưng mà, Ân Diệc Phong, anh càng hận em thì chứng minh trong lòng anh càng không bỏ em xuống được!
Tần Oản cúi đầu nghẹn lại nước trong mắt, lần thứ hai ngẩng đầu lạitrở nên xinh đẹp cao quý, cô thở một hơi thật dài nói, “Xem ra hôm nayem đến nhầm rồi, nhưng mà Diệc Phong em sẽ không bỏ cuộc đâu, trong lòng anh hận cũng tốt oán cũng tốt, với em mà nói đều là quý báu, em sẽ chờ, bất kể là làm tình nhân của anh hay là làm bạn, em đều có thể chờ, emđã từng sai, em về trễ, nhưng mà em vẫn sẽ chờ đợi.”
Nói xong mỉm cười chói mắt, xoay người đi ra ngoài, mặc dù cô cố che giấu, nhưng mà bóng lưng vẫn còn run làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082855/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.