“Anh đói bụng.”
Điền Tâm Niệm vừa nghe anh đói bụng, cũng không đợi anh ra lệnh, vộivã múc cháo ra, lập tức mùi thơm bay khắp phòng bệnh, vẫn còn bốc hơinóng.
Ân Diệc Phong hít một hơi thật sâu, trong lồng ngực tất cả đều là mùi cháo, khóe miệng lạnh nhạt không khỏi nhếch lên.
Điền Tâm Niệm cầm chén giơ lên trước mặt anh nhìn anh nhướng mày, cầm lấy cái muỗng từng miếng từng miếng đút anh, anh cũng rất nghe lời, lần này không có soi mói, cô đút một muỗng thì anh ăn một muỗng, hai mắtthâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, nhìn chăm chúđến nỗi tim Điền Tâm Niệm như nai con nhảy loạn, thấy vành tai cô cũngbiến thành màu hồng, lúc này mới hài lòng buông tha cô.
Thật vất vả đút anh ăn xong một chén cháo, Điền Tâm Niệm cảm giác mình cũng toát mồ hôi.
Vừa định thở phào một cái, thì nghe anh nói, “Không phải là còn có canh sao? Anh muốn uống.”
“Còn chưa no sao?” Cháo cô nấu rất nhiều, một chén lớn, đồ con heo!
“Em muốn quản anh hả! Nhanh lên đi!” Ân Diệc Phong nhướng mày pháchlối nói, anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, anh chỉ hưởng thụloại trạng thái ấm áp với cô thôi.
Điền Tâm Niệm khẽ thở dài, rót canh ra, Ân Diệc Phong vừa nhìn thấycanh hầm xương, khóe miệng không khỏi nhếch lên, “Ăn cái gì bổ cái đó.”
“Uống nhanh đi!”
Điền Tâm Niệm đút anh vài hớp, lấy xương ra, dùng dao nhỏ bóc thịt đưa cho anh ăn, đầu anh hơi nghiêng, “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082841/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.