Cửa thang máy mới vừa đóng, Điền Tâm Niệm nghẹn ngào nước mắt, cô cóthể ở trước mặt anh ngụy trang kiên cường, nhưng không cách nào thậtkhông đau lòng.
Nhìn nước mắt của Điền Tâm Niệm, Diệp An Bình ôm cô vào trong ngực,đau lòng vỗ nhẹ lưng của cô, “Không sao, không sao, mình biết không phải cậu làm, mình tin cậu mà.”
Diệp An Bình đưa Điền Tâm Niệm về nhà, nhìn Điền Tâm Niệm nghỉ ngơicô ấy mới yên tâm rời khỏi, nghe tiếng khởi động xe ngoài cửa sổ, ĐiềnTâm Niệm mở mắt, trong đầu như một đoạn phim chiếu lặp đi lặp lại mộtmàn Lưu Tử Sam đụng đầu vào tường còn có ánh mắt không tin của Ân DiệcPhong.
Cảm giác hít thở không thông chèn ép cô, cô ngồi dậy dựa vào đầugiường, trong đầu hồi tưởng cuộc sống sau hôn nhân ngắn và thăng trầmnày.
Giữa bọn họ không có yêu, tối thiểu anh không có yêu cô.
Một cuộc hôn nhân nếu như không có yêu, ngay cả tin tưởng tối thiểucũng không có, mà chỉ còn lại chỉ có nghi ngờ và cãi vã không ngừng, còn những người chen chân ở giữa, cô thực sự rất mệt mỏi đi đối phó tất cảmọi thứ, còn mẹ của anh, cô không biết tại sao Giang Ngọc Nhân ghét cônhư vậy, cô thực sự không biết làm sao sống chung với mẹ chồng này.
Mặc dù giữa bọn họ cách rất nhiều trở ngại, nhưng nếu anh tin tưởngcô đứng ở bên cô, cho dù cô mệt mỏi cỡ nào cũng sẽ kiên trì, nhưng anhkhông hề tin cô.
Điền Tâm Niệm ngồi ở bên giường, trong phòng không mở đèn, cô khôngbiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082836/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.